Edit: Như Ý

Beta: Gemini

Vừa dứt lời, cùng với nghe tiếng “Xì xì”, trong gian phòng tối bên cạnh, bàn là sắt nóng bỏng in trên ngực của một người đàn ông, phát ra âm thanh làm người ta rợn tóc gáy, người đàn ông kêu lên đau đớn co rúm lăn lộn trên mặt đất.

Diệp Oản Oản nhìn một màn này, khóe miệng hơi co rút, “Thời đại nào, còn dùng loại tra hỏi cũ kĩ này?”

Quả nhiên giống tác phong của cái lão Tư Minh Vinh cổ lỗ sĩ kia…

Không biết tại sao, lúc này trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ…

Diệp Oản Oản nhìn về phía hai người hộ vệ bên cạnh, rất ghét bỏ mở miệng: “Thứ này, chỉ có thể đối phó với mấy tôm tép nhỏ bé mà thôi, ám vệ và đặc công chân chính đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bị thương một chút da thịt, đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là trò vặt, còn nghĩ có thể cạy miệng của bọn họ?”

Hai người hộ vệ: “…”

Bọn họ vốn là chuẩn bị dọa Diệp Oản Oản, thậm chí đã nghĩ đến hình ảnh cô hoảng sợ gào khóc, ngàn lần không nghĩ tới, Diệp Oản Oản không chỉ thản nhiên như đang ở trong vườn nhà mình, lại còn chê cách thức tra hỏi của bọn họ.?

Diệp Oản Oản: “Này, các người có biết cái gì là tra hỏi không? Có muốn tôi dạy hay không? Chính là lấy cách thức bẻ gãy ý chí, loại này so với…”

Hai hộ vệ nghe Diệp Oản Oản thao thao bất tuyệt: “…”

Cuối cùng, hai người thật nhanh đem Diệp Oản Oản tới phòng giam, lập tức nhanh chân rời đi, giống như phía sau có mãnh thú đang đuổi theo.

“Hazz? Tại sao lại đi, tôi còn chưa nói hết đâu ——”

Diệp Oản Oản nắm song sắt, vẻ mặt tiếc nuối.

Nhìn hai người chạy đến bóng cũng không thấy, Diệp Oản Oản chỉ có thể ngồi xuống, nâng cằm lên, trên mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ.

Kỳ quái, mới vừa rồi nói những điều kia, cô làm sao biết? Chẳng lẽ là đọc được trong sách? Làm sao một chút ấn tượng cũng không có…

Bất quá cô dù sao cũng có trí nhớ của hai đời, có chỗ nào lẫn lộn và quên mất, ngược lại cũng rất bình thường…

———————

Trong phòng họp Chư Thần Thời Đại, mấy người đang mở cuộc họp bàn luận kịch bản.

“Mịa nó —— siêu… Siêu cấp đại tin tức!”

Bát quái tiểu Thiên Vương Cung Húc mới vừa đến công ty, lập tức vọt vào phòng làm việc.

“Cung Húc, cậu lại tới trễ!”

Diệp Mộ Phàm tức giận liếc cậu ta, “Tin mới gì? Cậu bị mất tiền? Hay là ảnh đế Tạ tuyên bố tin kết hôn?”

“Ai mất tiền! Anh mới mất tiền đấy!”

Cung Húc trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm, cầm điện thoại kích động mở miệng, “Là Tư gia… Tư gia trong truyền thuyết…”

“Tư gia thế nào?” Hàn Thiên Vũ hỏi.

Cung Húc: “Có tin tức lộ ra nói gia chủ Tư gia bệnh chết! Mới sáng hôm nay!”

Diệp Mộ Phàm kinh ngạc, “Cái gì? Gia chủ Tư gia bị bệnh qua đời? Làm sao có thể!”

Nhắc đến Tư gia… Trong ấn tượng của mọi người đó là thế gia vọng tộc trong truyền thuyết cách xa bọn họ không với tới được, ở Hoa quốc thành lập  đế quốc buôn bán khổng lồ, mà Tư Dạ Hàn chính là Quốc Vương, đứng đầu toàn bộ gia tộc Tư Thị.

Nếu như Tư Dạ Hàn chết, toàn bộ tập đoàn sắp phải đối mặt nguy cơ sụp đổ, việc kinh doanh của toàn bộ Hoa quốc sẽ trở nên hỗn loạn…

Hàn Thiên Vũ mở miệng nói, “Tin nhảm đi, tòa soạn nào mà dám đăng chuyện Tư gia?”

Cung Húc: “Là không ai dám, cái tin tức này mới vừa lộ ra ngoài, sau năm phút liền bị xóa, bất quá tôi chụp màn hình được!”

Diệp Mộ Phàm: “…”

Chỉ có năm phút cậu ta đã có thể nghỉ đến chụp màn hình rồi, rốt cuộc là có bao nhiêu bát quái?

Lạc Thần đang chuyên tâm nhìn kịch bản ngẩng đầu lên, “Diệp ca đâu? Thế nào còn chưa tới?”

Diệp Mộ Phàm khoát tay một cái nói, “Hôm nay không cần chờ cậu ta, mới vừa gửi tin nhắn cho tôi nói hai ngày nay có việc!”