Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Vì gã ghét thuật nhiếp hồn và cảm giác bị khống chế nên mới luôn gây hấn với Minh Y.
Minh Y kéo bàn tay của gã xuống, thấy mắt gã đã trở lại bình thường thì mím môi, lạnh lùng nói: “Ta cũng không thích ngươi.”
Nghe vậy, Yến Kinh Thiên cười nhạo, buông y ra rồi tựa vào tường cạnh y, nói vẻ với sâu xa: “Ta đã cảnh cáo ngươi đừng đến gần nàng ta rồi, ngươi muốn nghe hay không là chuyện của ngươi. Nếu không, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước.”
Minh Y nghiêng đầu nhìn gã: “Sao ngươi lại cảnh cáo ta? Rốt cuộc thì ngươi đã biết những gì?” Trực giác của y rất nhạy bén, hành vi kỳ lạ của Yến Kinh Thiên khó tránh khỏi việc khiến y nghĩ nhiều.
Yến Kinh Thiên cụp mắt nhìn đôi tay trắng nõn thường xuyên dính đầy máu trong mơ, nhắm mắt lại, nụ cười nhạt dần, giọng nói cũng nhẹ xuống: “Ta chỉ không muốn ngươi dẫm lên vết xe đổ của ta mà thôi.” Gã cố tình bỏ qua vấn đề còn lại của Minh Y.
“Thì ra là nàng ta.” Hai người chợt nhìn ra ngoài cửa sổ khi nghe thấy một giọng nói bỗng dưng vang lên.
“Chủ thượng…”
“Sư huynh…”
Quốc sư đại nhân đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào Yến Kinh Thiên.
Mộ lâu chủ suy tư đứng bên cạnh hắn. Chỉ có chuyện có liên quan đến lúc trước mới có thể làm cho Yến Kinh Thiên kích động như vậy, hẳn là Ngọc Nhi đã biết quan hệ giữa Yến Kinh Thiên và Quốc sư đại nhân mới đúng, vậy vì sao nàng ta lại không sợ hãi khi xuất hiện ở đây chứ?
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vốn rảnh rỗi nên đến xem thử Ngọc Nhi thừa cơ tiếp cận Minh Y ra sao, ai dè nửa đường lại xuất hiện một Yến Kinh Thiên.
Yến Kinh Thiên tránh né ánh mắt của Quốc sư đại nhân, cười khổ nói: “Đệ nên giết nàng ta mới đúng, nhưng vì sao đệ vẫn chưa xuống tay được?” Vì sao gã lại không ra tay chứ? Rõ ràng gã đã quyết định sẽ báo thù cho sư phụ rồi mà!
Vì Minh Y không biết gì cả nên gã còn có thể che giấu nhưng khi đối mặt với sư huynh đã biết hết mọi chuyện thì gã chợt cảm thấy mình không còn chỗ trốn nữa.
Hắn nhíu mày hỏi: “Đệ còn yêu nàng ta sao?”
Yến Kinh Thiên ngẩn ra, sau đó đau khổ lắc đầu nói: “Đệ không biết, không biết…” Gã sẽ không quên nàng đã phản bội mình, cũng không quên chính nàng giết người thân nhất của mình nhưng vì sao gã lại không giết nàng chứ?
Quốc sư đại nhân nhìn gã trong chốc lát rồi nói với Minh Y: “Ta giao nó cho ngươi đó.” Sau đó, hắn liền ôm nàng bỏ chạy.
Bây giờ, cũng chỉ có Minh Y mới có thể giúp Yến Kinh Thiên.
Hắn chợt cảm thán trong lòng khi thấy dáng vẻ suy sụp của Yến Kinh Thiên: “Từ xưa đến nay, một chữ tình đều có thể tổn thương người khác.” Yến Kinh Thiên vốn là chàng trai phóng khoáng nhưng nhiều năm như vậy mà gã vẫn chưa bước ra khỏi vũng lầy tình ái được.
Sau khi cảm thán, hắn lại ôm chặt nàng, dịu dàng nói: “Ly nhi, có nàng thật tốt.”
Nàng thưởng cho hắn một nụ hôn, đẩy hắn xuống giường, gối đầu lên tay hắn rồi nói: “Ngủ.”
Hắn thu tay lại, ôm nàng vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc của nàng, lười biếng nói: “Nàng không muốn biết chuyện lúc trước sao?”
Nàng khoác tay lên eo hắn, lười biếng nói: “Tuy ta không có sở thích dò hỏi bí mật của người khác nhưng chàng có thể nói cho ta nghe chuyện đó có liên quan thế nào đến chàng.”
Dù sao hắn cũng đã biết chuyện trước kia nên khó mà bỏ qua manh mối nào, vậy thì nàng cũng không cần phải hỏi rõ làm gì. Nàng luôn rất rộng lượng với thủ hạ, nếu đã dùng người thì không nên nghi ngờ họ, nên nàng không điều tra quá khứ của họ, tất nhiên cũng không dò hỏi bí mật của ai cả.
Nàng không hứng thú với bí mật của người khác nhưng lại rất hứng thú với tất cả chuyện có liên quan đến hắn.
Hắn vuốt ve tóc nàng, thở dài nói: “Có quan hệ khá lớn với ta. Trước kia, mục tiêu của hắc y nhân vốn là ta nhưng vì lúc ấy ta đang bế quan nên Yến Kinh Thiên bị liên luỵ. Chỉ có điều, Yến Kinh Thiên là sư đệ của ta nên dù ta không bế quan thì nó cũng sẽ bị dính líu đến thôi. Nếu bọn họ đã có thể giết sư phụ thì tất nhiên cũng sẽ muốn lấy mạng của sư đệ. Tóm lại, chỉ cần là người có liên quan đến ta thì họ đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Nàng hôn lên cằm hắn, thấp giọng nói: “Đây không phải lỗi của chàng.”
Tuy Quốc sư đại nhân đã nói không ít chuyện trước kia cho Mộ lâu chủ nghe nhưng hắn chưa bao giờ nói kỹ càng cả. Dù vậy nhưng từ những lời lần trước Yến Kinh Thiên nói, nàng đã có thể đoán ra được một số chuyện. Không những thế, giờ lại cộng thêm việc hắn nói Thiên Huyền lão nhân chết dưới tay hắc y nhân và những lời hôm nay của Yến Kinh Thiên thì nàng đã đoán ra được mọi chuyện rồi.
Thật ra hắn không cố ý giấu nàng mà vì hắn không thích nhắc đến chuyện này mà thôi. Với hắn mà nói, Thiên Huyền lão nhân giống như phụ thân vậy. Họ ở chung với nhau tám năm, ông dạy hắn rất nhiều thứ, vậy mà cuối cùng hắn lại bất lực nhìn ông chết trước mặt mình, mà nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông còn là chính hắn.
Sự ảnh hưởng của chuyện này với hắn còn lớn hơn việc Văn Nhân Hoằng qua đời nữa. Tuy phụ thân hy sinh vì tình nhưng dù sao vẫn còn yêu nhi tử của mình, tất nhiên sẽ không chết trước mặt hắn.
Công nhận là hắc y nhân rất tàn nhẫn với Quốc sư đại nhân. Khi người bình thường phải trơ mắt nhìn vị sư phụ mình kính trọng như phụ thân chết vì mình, rồi lại nhìn sư đệ xuất chúng và ôn hoà gần như bị bức điên thì sẽ không chịu nổi sự đả kích và áy náy này rồi. Huống chi, hắn không chỉ trải qua sinh ly tử biệt một lần.
Nếu không phải Quốc sư đại nhân có ý chí kiên cường thì hắn đã sớm bị bức điên rồi.
Thật ra nàng đã thở phào nhẹ nhõm khi biết hắc y nhân hận nhất là mẫu thân hoặc phụ thân của hắn và ả ta chỉ đang giận cá chém thớt lên hắn mà thôi.
Dù hắn kiên cường đến cỡ nào hay những chuyện đó ảnh hưởng ít hay nhiều thì nàng cũng không muốn hắn gánh nhiều mạng người trên lưng như vậy, nhất là những người hắn đã từng quan tâm.
Vì hắn bị liên luỵ nên những việc này không thể tính hết lên đầu hắn được, vậy thì hắn cũng không cần quá áy náy.
Nàng tự giễu cụp mắt xuống, suy cho cùng thì nàng vẫn là người ích kỷ, dù họ là phụ mẫu của hắn thì họ vẫn là người xa lạ trong lòng nàng, kém hơn vị trí của hắn nhiều lắm.
Hắn ôm chặt nàng, thở dài nói: “Tuy ta biết áy náy không có ích lợi gì nhưng ta vẫn rất áy náy vì chuyện khi xưa, không chỉ vì sư phụ chết, Yến Kinh Thiên biến thành như vậy mà còn vì ta đã nhận ra sư phụ khác thường nhưng lại không bận tâm về chuyện đó.”
Trước khi hắn bế quan, Thiên Huyền lão nhân đã từng thảo luận vấn đề sống chết với hắn, thậm chí còn dặn dò hắn sau này phải chăm sóc cho Yến Kinh Thiên. Sư phụ hắn vốn có thể tính ra thiên cơ, tất nhiên người sẽ đoán được tai ương sắp đến nhưng hắn lại không để ý sau khi nghe sư phụ nói những lời này.
Trong mắt hắn, sư phụ vốn khoẻ mạnh, võ công lại cao cường, trên đời này không có mấy ai có thể đụng đến người nên hắn mới không thèm để ý.
Dù lúc đó hắn đã trải qua nhiều chuyện hơn bạn đồng trang lứa nhưng suy cho cùng thì vẫn là trẻ con nên mới ngạo mạn cho rằng chuyện gì cũng nằm trong tầm tay của mình, cho đến khi xảy ra chuyện thì mới biết được vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhưng chỉ có đả kích như vậy mới tạo nên Quốc sư đại nhân của hiện tại, khiến hắn từ một người có tính cách bề ngoài trầm ổn bên trong tuỳ tiện thành bên ngoài tuỳ ý trong lại trầm tính.
Nàng ngước lên nhìn hắn, nàng biết hắn không vô tâm vô tình như đồn đại, chỉ là hắn giỏi khống chế cảm xúc của mình hơn người bình thường mà thôi.
Nàng chọt ngực hắn, sâu xa nói: “Dịch, chàng phải nhớ kỹ rằng, cảm xúc của chàng sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh chàng.”
Hắn cười cười nhìn nàng, cảm xúc tiêu cực biến mất như làn gió. Sự quan tâm của nàng luôn là liều thuốc tinh thần tốt nhất dành cho hắn.
“Phu nhân yên tâm, vì sự vui vẻ của nàng, ta nhất định sẽ vui vẻ hơn nàng.”
Nàng hài lòng gật đầu, lại thưởng cho hắn một nụ hôn, hắn ôm chặt lấy nàng.
Dù tâm trạng của hai người họ tuột dốc thì vẫn ngọt ngọt ngào ngào nhưng không phải ai cũng may mắn như họ.
Ngọc Nhi ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi duỗi tay đụng vào khuôn mặt xinh đẹp trong gương.
Ngay cả nàng ta còn không nhận ra khuôn mặt này, nhất định là vì gã vẫn còn hận mình tận xương tuỷ vì chuyện trước kia nên gã ta chỉ liếc mắt là đã nhận ra nàng ta!
Thật ra, chính nàng ta cũng không quên được.
Sao nàng ta có thể quên được chứ? Đến giờ, nàng ta vẫn luôn mơ thấy mỗi một chuyện đã xảy ra.
Lúc trước, vì tiếp cận Văn Nhân Dịch mà nàng ta gần như đi tong nửa cái mạng, cuối cùng ngay cả mặt hắn cũng chưa được thấy. Khi đó, là gã đã tỉ mỉ chăm sóc nàng ta, khiến nàng ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra cảm giác được người khác quan tâm lại hạnh phúc đến vậy.
Người nọ đã từng nói, nàng là đệ tử mà ả đắc ý nhất. Đúng vậy, vì nàng ta nghe lời ả nhất! Phục tùng mệnh lệnh đến nỗi không tiếc tổn thương người mình yêu nhất! Đến bây giờ, nàng ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đau khổ xen lẫn hối hận và căm thù đến tận xương tuỷ của gã khi nhìn mình.
Chỉ có điều, nàng ta cũng đã phản bội ả khi quyết định không nói cho người nọ biết về gã nên đến giờ ả ta vẫn chưa biết Văn Nhân Dịch có một sư đệ.
Giờ nàng ta đã được yên lòng khi thấy Văn Nhân Dịch đã bảo vệ gã rất tốt rồi.
Bên kia, Minh Y tựa lưng vào tường nhìn Yến Kinh Thiên nằm trên giường rồi hỏi: “Không cần ta giúp thật sao?”
Yến Kinh Thiên nhìn y, bình tĩnh đáp: “Không cần, ngươi đi đi. Ta không yếu ớt vậy đâu.”
Khi con người không vui thì thường cần không gian để suy nghĩ nên Minh Y cũng không nói gì thêm mà chỉ rời đi.
Yến Kinh Thiên nằm trong chốc lát, bảo người của Phiêu Miểu trang đem một ít rượu đến. Dù vậy, gã lại không uống mà chỉ nhìn chằm chằm hai vò rượu. Gã tự giễu cười cười, xem ra gã đã có bóng ma tâm lý, vì biết nàng ta ở đây nên không dám đụng vào mấy thứ này.
Khi gã đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt cảm thấy trên đùi như bị kim đâm, tuy không đau nhưng đầu lại choáng váng. Đương lúc gã cảm thấy bất thường, muốn gọi người thì hai mắt tối sầm lại, chìm vào hôn mê.