Kỳ thật chuyện này rất dễ giải quyết, Mã thị cho rằng vết bớt của Mộ lâu chủ vẫn luôn ở đó, nhưng trên thực tế, vết bớt con bướm của Mộ lâu chủ chỉ xuất hiện trong một số thời điểm nhất định mà thôi, nên chỉ cần để người khác nhìn là đã có thể chứng minh được sự “trong sạch” của nàng. Nhưng vấn đề là, sao Quốc sư đại nhân có thể để Mộ lâu chủ cởi áo trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn để bọn họ nhìn chằm chằm xương quai xanh của nàng chứ?

Đó tuyệt đối là chuyện không tưởng!

Mà Mộ lâu chủ cũng không có ý muốn chứng minh trong sạch của mình. Nàng chưa từng bị người ta ép cởi y phục bao giờ, cũng không muốn có kinh nghiệm đó.

Tuy các sứ giả khác có oán hận khi bị Mặc Lạc quốc chèn ép bao năm nay, cũng muốn để nước này chịu khổ một lần. Tất nhiên việc này cũng không dễ, nếu làm không tốt sẽ bị liên luỵ, giờ đã có người ra mặt thì bọn họ cũng không cần tự ra tay, nên một đám người chỉ lẳng lặng ngồi xem diễn.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Trong lúc khắp nơi đều đang yên lặng, một giọng nói giòn tan tức giận vang lên: “Uổng công Bổn công chúa thích ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại là đào phạm!”

Được rồi, đúng là đào phạm, với điều kiện là khi đó “Mộ Lưu Ly” đã biết chạy.

Nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Mặc Nguyệt Tịch đang trừng Mộ lâu chủ, gương mặt tức giận đến nỗi đỏ bừng.

Giờ nàng ta nói ra lời này chỉ khiến mọi người nghĩ nàng ta vốn căm thù cái ác, nhưng sự thật là gì thì cũng chỉ có mình nàng ta biết rõ.

Mộ lâu chủ không thèm nhìn Mặc Nguyệt Tịch, khiến nàng ta càng thêm tức giận, quát lên với Quốc sư đại nhân: “Dịch ca ca, Âu Dương Vũ thông đồng với địch bán nước nên chắc chắn nữ nhi của ông ta cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, huynh đừng bị nàng ta lừa, nhất định phải xử lý công bằng!”

Đương nhiên là vị Thừa tướng đại nhân kia rất vui khi thấy người của Mặc Lạc Quốc tự đối đầu với nhau.

Nghe vậy, sắc mặt của Quốc sư đại nhân lạnh xuống, hắn vẫn luôn biết Mặc Nguyệt Tịch không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến hắn cả. Tuy nàng ta luôn quấn lấy hắn khiến hắn cảm thấy rất phiền nhưng hắn chưa ra tay thì Vân Quý Phi đã xử lý nàng ta giùm hắn, hắn cũng đỡ phải tốn công, nhưng nàng ta không nên ra tay với Mộ lâu chủ!

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Mặc Nguyệt Tịch không đủ thông minh, giờ tâm trạng của Quốc sư đại nhân đang không tốt, nàng ta còn cố tình giẫm lên bãi mìn. Giẫm lên thì thôi đi, vậy mà nàng ta còn chẳng có ai chống lưng hay chút giá trị lợi dụng nào, cho nên Quốc sư đại nhân cũng không cần khách sáo với nàng ta.

Quốc sư đại nhân chỉ lén lút ra hiệu với ám vệ, không thèm quan tâm đến Mặc Nguyệt Tịch.

Mặc Nguyệt Tịch chợt cảm thấy sóng lưng lạnh toát, ngẩn người một hồi, sau đó lại nghe được một giọng nói mềm mại nhưng đầy uy nghiêm vang lên: “Người đâu, mau đưa công chúa đi nghỉ ngơi!”

Lần đầu tiên Mặc Vân gặp Mặc Nguyệt Tịch

đã cảm thấy không thích nàng ta, nên cậu chưa bao giờ khách sáo với nàng ta cả.

Dù bây giờ cậu có là “Hoàng đế bù nhìn” đi chăng nữa thì vẫn còn quyền lực để xử lý một công chúa.

Mặc Nguyệt Tịch hoàn hồn, trừng Mặc Vân: “Bản công chúa không cần nghỉ ngơi.”

“Hoàng cô cô…” Giọng điệu thấp hơn vài phần, ánh mắt lạnh lùng của Mặc Vân đảo qua người nàng ta. Sắc mặt Mặc Nguyệt Tịch cứng đờ, nàng ta không nói giỡn khi mách với Quốc sư đại nhân là Mặc Vân bắt nạt mình, mà nàng ta sợ nó Mặc Vân thật. Rõ ràng nó chỉ mới ba tuổi, không đúng, bây giờ đã bốn tuổi, vốn chỉ biết khóc biết chơi, nhưng ánh mắt của nó lại giống như có thể nhìn thấu bản chất của nàng, khiến nàng ta lạnh cả người, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Mặc Nguyệt Tịch ngơ ngác bị người hầu dẫn đi. Ánh mắt của các sứ giả nhìn về phía Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, muốn xem thử hắn xử lý chuyện này thế nào.

Lúc này, Quốc sư đại nhân đang cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, sau đó cong môi, khiến cho những người đang nhìn chằm chằm hắn càng khó dời mắt.

Trong lòng Mộ lâu chủ mắng to “yêu nghiệt”, bàn tay lặng lẽ mò xuống eo hắn, nhưng chưa kịp véo thì tay nàng đã bị Quốc sư đại nhân nắm chặt, sau đó hắn nhẹ nhàng nhéo hai cái, không biết là đang an ủi hay đùa giỡn nàng nữa.

Dưới tầm mắt của mọi người, Quốc sư đại nhân chậm rãi mở miệng: “Xem ra mọi người đã hiểu lầm một chuyện.”

Ánh mắt hắn lướt qua những sứ giả đang ngồi đây, cười ôn hòa nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo: “Bổn tọa vốn không cần người khác kính phục, chỉ cần các người phục tùng, mà các ngươi cũng không có lựa chọn nào khác, lại càng không có sức phản kháng!”

Lời này hơi quá phận, dù sao thì Quốc sư đại nhân cũng chỉ là Quốc sư đại nhân, nhưng giờ người đang ngồi trên long ỷ là Mặc Vân, chứ không phải Mặc Thiên. Mặc Vân không quan tâm Quốc sư đại nhân có quá phận hay không, chỉ cần nhìn thấy đám sứ giả kia bị đả kích là cậu đã cảm thấy hả giận, thầm giơ ngón cái khen ngợi Quốc sư đại nhân. Mộ lâu chủ nhìn thấy cảnh này cảm thấy buồn cười, xem ra hôm nay nhóc con hoàng đế đã bị giày vò ghê gớm nên mới hành xử trẻ con như vậy.

Sắc mặt của những sứ giả lập tức trở nên khó coi, nhưng phải thừa nhận lời của Quốc sư đại nhân là sự thật. Nếu bọn họ có thể phản kháng được thì họ đã sớm xuất binh đánh bại Mặc Lạc Quốc rồi, cần gì phải hao hết tâm tư để tặng một “bài học” nhỏ cho Mặc Lạc Quốc chứ? Bọn họ muốn khiến Mặc Lạc Quốc đừng quá kiêu ngạo, nhưng cũng phải có chừng mực, làm sao để Mặc Lạc Quốc tức giận, nhưng không được tới nỗi dẫn binh đi đánh bọn họ.

Ngay lúc sắc mặt của những sứ giả đó thay đổi liên tục thì Quốc sư đại nhân đã dứt khoát hạ lệnh: “Tập Việt, cho ngươi ba mươi vạn binh mã, trong vòng một tháng phải đánh hạ Kỳ quốc!”

Tập Việt lập tức lĩnh mệnh, rời khỏi yến hội.

Tập Việt là thủ hạ đắc lực của Quốc sư đại nhân, ông ta đã đi theo Quốc sư đại nhân từ lâu, năng lực thì tất nhiên miễn bàn.

Ba mươi vạn binh mã với thời gian một tháng thì muốn đánh hạ một đất nước nhỏ như Kỳ quốc chỉ là chuyện nhỏ.

Mà một khi Kỳ quốc bị đánh hạ thì nó sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, cũng không còn là một nước thuộc địa mà sẽ trở thành một phần của Mặc Lạc Quốc.

Sau khi Quốc sư đại nhân hạ lệnh, sắc mặt của các sứ giả rất khó coi, nhưng ai cũng cảm thấy lo lắng. Giờ bọn họ mới ý thức được bản thân không nên dây vào Quốc sư đại nhân, sau đó còn thầm nghĩ, may là mình không tự chui đầu vào rọ.

Quốc sư đại nhân vẫn luôn chú ý vị Thừa tướng của Kỳ quốc kia, tuy sắc mặt của ông ta hơi khó coi nhưng cũng không hoảng sợ và lo lắng, cứ như ông ta không hề quan tâm đến an nguy của đất nước mình vậy.

Tất nhiên Mộ lâu chủ cũng chú ý tới, nàng và Quốc sư đại nhân thầm liếc nhau, họ đều thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Xem ra, vị Thừa tướng đại nhân này không chỉ bị lợi dụng, mà rất có thể là người của hắc y nhân. Nếu thật vậy thì e là không chỉ mình Kỳ quốc có người của hắc y nhân.

Hắc y nhân vậy mà đã vươn tay về phía các nước thuộc địa, thế thì nàng cũng cần phải xem xét lại thế lực của mình mới được.

Gió lốc sắp đến, lại bị Quốc sư đại nhân đẩy lùi về sau, yến hội lại một lần nữa chìm trong yên lặng, ít nhất thì nhìn bên ngoài có vẻ rất bình tĩnh.

Mã thị không muốn quản chuyện quốc gia đại sự, bà chỉ muốn báo thù cho Mã Lệ Nương. Nhưng giờ thấy Mộ lâu chủ vẫn còn bình an ngồi đó thì sao bà ta có thể cam tâm được chứ? Nhưng ngay cả tội danh này cũng không làm gì được nàng ta, thì bà ta còn có thể làm gì đây?

Ngay lúc tất cả mọi người đều quên mất Mã thị đang quỳ gối ở đó thì bà ta đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy vọt về phía Mộ lâu chủ, giống như dù chết cũng muốn lột một lớp da của Mộ lâu chủ xuống vậy.

Mộ lâu chủ thở dài, cũng không ngăn Quốc sư đại nhân lại. Nói nàng máu lạnh cũng tốt, vô tình cũng được, nhưng nàng không muốn phải giải thích mình vô tội với một người hận nàng tới nỗi ước gì nàng chết đi như thế.

Nếu Quốc sư đại nhân đã ra tay thì tất nhiên là Mã thị không sống được.

Sau khi hắn cho người kéo thi thể của Mã thị xuống thì cũng không còn tâm trạng chơi với đám người này nữa, lập tức ôm Mộ lâu chủ bỏ về.

Mặc Vân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cậu cũng có thể cử động rồi.

Mà lúc này Mặc Nguyệt Tịch đang ở tẩm cung lại đang vô cùng hoảng sợ. Nàng ta nhìn người bỗng nhiên xuất hiện trong tẩm cung của mình, sợ hãi hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Minh Y bình tĩnh nhìn nàng ta, giống như đang nhìn một người chết. Mặc Nguyệt Tịch sởn cả tóc gáy, sau đó liền nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của y truyền vào trong tai mình: “Giết người.”

Hai chữ đơn giản dứt khoát lọt vào tai Mặc Nguyệt Tịch, giống như một con rắn độc đang quấn lấy cơ thể nàng ta, lạnh lẽo nguy hiểm, nhưng lại không thể tránh được.

Mặc Nguyệt Tịch vừa nghe vậy, bỗng nhiên phản ứng không kịp, sau khi hiểu người này đang trả lời câu hỏi của nàng ta thì sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ, lớn tiếng kêu cứu, nhưng nàng ta tuyệt vọng phát hiện ra toàn bộ thị vệ đều làm lơ. Lúc nàng ta còn đang hoảng sợ thì bỗng nhiên hiểu ra người muốn lấy mạng mình là ai.

Còn ai có quyền lực như vậy nữa chứ? Mặc Vân không có, những người khác cũng không, chỉ có mỗi Văn Nhân Dịch!

Biết rõ điều này làm nàng ta giận dữ không thôi, nhưng bây giờ nàng ta không thể làm gì, chỉ có thể cắm đầu chạy trốn.

Minh Y nhìn bóng hình vội vã biến mất kia, đang bình tĩnh đuổi theo chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà thì thấy một gương mặt nở một nụ cười đắc ý với y.

Yến Kinh Thiên nhảy từ trên xà nhà xuống, ôm lấy vai y, khoe khoang: “Thế nào? Có phải bổn thiếu đã tiến bộ rất nhiều không?”

Từ lúc đọc xong bức thư của Thiên Huyền lão nhân, gã đã quyết định không thể sống đần độn như vậy nữa, mà phải nỗ lực vươn lên. Hiệu quả sau những ngày phấn đấu nỗ lực đúng là không tệ, ngay cả Minh Y cũng không phát hiện ra gã ngay lập tức. Vậy mới nói, tiềm lực của Yến Kinh Thiên đúng là vô hạn.

Minh Y nhíu mày, quả thật y không phát hiện ra sự tồn tại của Yến Kinh Thiên ngay lập tức. Yến Kinh Thiên càng đắc ý hơn khi thấy Minh Y không nói gì.

Sau đó Minh Y lạnh lùng hất tay gã ra, thốt ra sáu chữ: “Bản tính trộm cắp khó sửa.” Nên làm chuyện gì cũng thích lén lút cả.

Nụ cười trên mặt Yến Kinh Thiên cứng đờ, sau đó mỉa mai y: “Làm như ngươi cao quý lắm ấy? Người ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà ngươi cũng không cho người ta chết thoải mái, cứ thích trêu chọc người ta như vậy nữa.” Nếu Minh Y muốn giết một tiểu cô nương thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vậy mà y còn cố tình để nàng ta chạy mất. Nếu đây không phải trêu chọc thì là gì chứ?

Minh Y không để ý đến gã, Yến Kinh Thiên còn lì lợm nói tiếp: “Sao nào? Ngươi dám đua xem ai chạy tới trước không…”

Lời còn chưa dứt, Yến Kinh Thiên bỗng nhiên trợn to mắt, sau đó hoàn hồn, tức giận nói: “Tên trứng thối này, ngươi dám gian lận à!”

Chờ gã rống xong thì cũng không thấy bóng dáng của Minh Y đâu nữa nên gã liền đuổi theo.

Tất nhiên kết quả là gã đến sau, Minh Y còn ném cho gã một chữ: “Ngốc.”, khiến Yến Kinh Thiên tức tới nỗi muốn cào tường.

Nhưng vì nơi này không có tường để cào, nên gã liền trút giận lên Mặc Nguyệt Tịch. Gã phóng lên trước, tung một chưởng về phía Mặc Nguyệt Tịch đang còn hoảng sợ, sau đó nàng ta bay ra ngoài, rơi thẳng xuống vực sâu.

Yến Kinh Thiên ló đầu ra nhìn, vực sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, do dự hỏi: “Nàng ta chết rồi phải không?”

Uy lực một chưởng kia không ai rõ hơn gã, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác mới là chân lý. Gã nhìn Minh Y, vô tội nói: “Chuyện này không thể trách ta, ai bảo ngươi chọc giận ta làm chi?”

Minh Y liếc nhìn gã, sau đó xoay người trở về. Nội lực của Mặc Nguyệt Tịch rất kém, một chưởng của Yến Kinh Thiên cũng đủ lấy mạng nàng ta, mà dù còn đang hấp hối thì thể nào cũng chết khi ngã từ độ cao như vậy. Huống chi, lúc nào y cũng làm việc cẩn thận, ngay cả một nha đầu y cũng vậy. Tuy y để nàng ta chạy nhưng y biết dù nàng ta có chạy trốn thành công cũng không sống được, vì y đã sớm hạ độc lên người nàng.

Tuy Minh Y không thường xuyên dùng độc, nhưng y lại khá am hiểu ở mặt này, có thể nói là rất thuần thục.

Cho nên, tất cả những điều này đều có thể đảm bảo Mặc Nguyệt Tịch chắc chắn sẽ chết.

Nhưng không phải cái gì trên đời này cũng tuyệt đối cả, ngay cả người chết cũng có thể sống lại nữa là.

Không ai thấy được nơi đáy vực sâu thẳm bỗng xuất hiện một hiện tượng lạ, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa tản khắp bốn phía. Đáy vực vốn đang hoang vu lập tức biến thành tiên cảnh ở nhân gian.