Dưới bầu không khí đầy áp lực này, Mặc Thiên rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, hoàn toàn không chú ý tới tình cảnh xung quanh, mở miệng nói, “Mộ lâu chủ quả nhiên xứng với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân Mặc Lạc quốc ta!” Thật sự là rất đẹp a.

Tuy rằng Mộ lâu chủ thực bình tĩnh nhưng không có nghĩa là nàng thích bị người khác dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, ánh mặt trắng trợn đó của Mặc Thiên giống như nàng không mặc y phục.

Mộ Lưu Ly mím môi, vẻ mặt thản nhiên không hờn giận nhìn về phía Mặc Thiên.

Mặc Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức nở một nụ cười hữu hảo kì thực rất đáng khinh, tuyệt nhiên không biết ánh mắt đó của Mộ lâu chủ đại biểu cho việc tìm thấy mục tiêu – ông ta sắp không hay ho.

Quốc sư đại nhân xoay xoay ly rượu trong tay, cười nói, “Mộ lâu chủ từng nói Bổn toạ là yêu nghiệt ngàn năm, giờ nghĩ lại, trong lòng nàng, Bổn toạ mới là đẹp nhất.” Ngữ khí vẫn lười biếng như trước, chỉ sâu kín liếc Mặc Thiên một cái.

Mọi người cười ngất, cùng nữ nhân so sánh loại sự tình này cũng chỉ có Quốc sư đại nhân mới làm được đi a!

Hơn nữa, hắn cảm thấy bản thân có thể so sánh với Mộ lâu chủ sao? Đa số tầm mắt đều đảo qua gương mặt của Quốc sư đại nhân, đột nhiên có ý nghĩ muốn nhìn diện mạo thật sự của hắn. Đương nhiên, bọn họ sẽ không cho là Quốc sư đại nhân sẽ giống như Mộ lâu chủ. Dù sao, chuyện như vậy một lần cũng đủ khiến người ta kinh ngạc không thôi, nếu có thêm một lần, sẽ khiến người khác hoài nghi, có phải bây giờ mọi người đều theo phong trào vô diệm hay không.

Mộ Lưu Ly liếc người bên cạnh một cái, có chút á khẩu, da mặt của Quốc sư đại nhân quả nhiên không phải dày bình thường, mà là siêu cấp dày.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng tay cũng rất khác thường nắm tay áo của hắn dưới gầm bàn, kéo bàn tay hắn đang đặt trên mặt bàn xuống, sau đó cầm lấy.

Quốc sư đại nhân không khỏi sửng sốt một chút, có chút không biết vì sao Mộ lâu chủ đột nhiên thân cận hắn. Phải biết rằng, từ trước đến nay đều là hắn quấn lấy Mộ lâu chủ, Mộ lâu chủ rất ít khi chủ động làm những động tác thân mật.

Mộ Lưu Ly không để ý đến hắn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngay cả khoé mắt cũng không nhìn hắn.

Điều này khiến Quốc sư đại nhân càng thêm không hiểu, trong lòng rất ư là bất đắc dĩ, Mộ lâu chủ lại trở nên bí hiểm rồi. Tuy cảm giác là kỳ phùng địch thủ cũng không tồi nhưng hắn càng thích ân ân ái ái với Mộ lâu chủ hơn.

Quốc sư đại nhân vẫn đang một lòng đoán tâm tư của Mộ lâu chủ, đột nhiên cảm thấy được một tầm mắt không buông tha, Quốc sư đại nhân giương mắt nhìn, phát hiện là Mặc Diễm. Mặc Diễm nhìn qua hắn, câu môi nói, “Nếu Quốc sư đại nhân khuynh thế tuyệt diễm như thế, sao không để cho mọi người mở mang tầm mắt?”

Đối với sự khiêu khích của Mặc Diễm, Quốc sư đại nhân sớm thấy nhưng không thể trách, cũng không để trong lòng. Chỉ là, khi Mặc Diễm vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được bàn tay nàng đang nắm hơi siết lại, tuy không thể hiện rõ ràng nhưng hắn vẫn cảm giác được. Nghiêng đầu nhìn về phía Mộ lâu chủ, bộ dạng của nàng vẫn đạm mạc như trước nhưng hắn lại có thể cảm giác được, nàng có chút hờn giận.

Linh quang chợt loé, Quốc sư đại nhân đột nhiên hiểu được hành vi kỳ quái của Mộ lâu chủ là vì sao rồi. Khoé miệng không nhịn được mà cong lên, mành mắt hơi rũ xuống, che khuất ôn nhu sâu trong đáy mắt.

Hắn biết nàng vẫn luôn thắc mắc về vấn đề dung mạo của hắn, hơn nữa, càng có khuynh hướng tin tưởng hắn không bị sao. Nhưng bây giờ nàng lại làm động tác an ủi không tiếng động, là lo lắng hắn thật sự bị huỷ dung, sẽ bị chê cười sao?

Nhìn Mộ lâu chủ bất động thanh sắc, đáy lòng của Văn Nhân Dịch mềm mại không thôi, cầm lấy tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay của nàng, ý bảo hắn không có việc gì.

Quốc sư đại nhân đã đoán đúng, hiện tại Mộ lâu chủ rất không cao hứng, trong lòng âm thầm ghi nợ thêm một lần cho Thái tử điện hạ, nàng muốn khi dễ người của nàng như thế nào là chuyện của nàng, không cần người khác nhúng tay vào.

Cũng may Quốc sư đại nhân không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, nếu không, chỉ sợ sẽ mọc thêm một cái đuôi vểnh cao đến trời. Mặc dù Mộ lâu chủ cái gì cũng chưa nói, Quốc sư đại nhân cũng đã khoái hoạt muốn bay lên trời cao luôn rồi.

Đáng thương cho Thái tử điện hạ, Mộ lâu chủ ghi nhiều nợ như vậy, không biết đến khi nào hắn ta mới trả hết a!

Mộ lâu chủ không để ý đến Quốc sư đại nhân, nhìn Vân quý phi, phát hiện thần sắc của ả đã như thường, thậm chí còn cười tao nhã, hoàn toàn không còn khí thế bức người ban nãy, chỉ trong chốc lát đã thay đổi thanh sắc, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu nhíu mày, xem ra, Liễu Vân Sương này không đơn giản chút nào.

Quốc sư đại nhân cao hứng, không khí áp lực cũng dịu xuống, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên Mặc Diễm cũng đã nhận ra Văn Nhân Dịch thay đổi, có chút nghi ngờ.

Bởi vì chịu thiệt không ít lần trên tay Quốc sư đại nhân, Thái tử điện hạ khó tránh phải thật cẩn thận. Hắn ta vốn nhân cơ hội này đả kích dung mạo ám muội của Văn Nhân Dịch nhưng thấy Quốc sư đại nhân biểu hiện như vậy, hắn ta nhịn không được mà nghĩ nhiều, Quốc sư đại nhân rốt cuộc là cố lộng huyền hư (ra vẻ cao siêu) hay là thật sự đang có âm mưu gì chờ đợi hắn ta.

Trải qua một hồi do dự, Thái tử điện hạ vẫn quyết định xuống tay ở phương diện khác, hắn ta còn có một đồng minh mà. Nhìn Mộ lâu chủ hờ hững nhưng nhất cử nhất động đều hấp dẫn tầm mắt của thế nhân, Thái tử điện hạ cười nói, “Xem ra, Quốc sư đại nhân đã sớm biết Mộ lâu chủ có dung mạo tuyệt sắc?”

Hiển nhiên, lời này của Mặc Diễm đang muốn thăm dò. Quả thật, biểu hiện bình tĩnh lúc trước của Quốc sư đại nhân giống như đã sớm biết dung mạo thật sự của Mộ lâu chủ.

Với Mộ lâu chủ, Thái tử điện hạ đều rất cẩn thận, sợ Mộ lâu chủ có quan hệ tốt không ai biết với Quốc sư đại nhân, cho nên, một khi có chút hoài nghi thì nhịn không được mà thăm dò thực hư.

Chuyện thăm dò này dĩ nhiên là xếp sau việc đả kích Văn Nhân Dịch, bởi vì hắn ta cần Mộ lâu chủ phối hợp.

Nhưng hắn ta cũng không dám thử Mộ lâu chủ thêm nữa, chỉ sợ bản thân đa nghi quá mức, lại chọc giận Mộ lâu chủ, quan hệ hợp tác sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát. Dù sao, hắn ta cũng đã thử Mộ lâu chủ bằng việc nàng hạ độc Văn Nhân Dịch.

Trong lòng Mộ lâu chủ rất rõ ràng, trên phương diện hợp tác, thăm dò năng lực là điều không thể nào tránh khỏi. Tuy nàng không để tâm đến việc Mặc Diễm thử nàng nhưng nếu hắn ta thử liên tiếp, lần đầu tiên thử đã không ra gì, lại thử thêm lần nữa, dù có thể bỏ qua nhưng trong lòng dĩ nhiên là không thể nào thoải mái được. Cho nên, Mặc Diễm muốn thử cũng chỉ dám xuống tay từ chỗ Quốc sư đại nhân.

Văn Nhân Dịch một tay chống đầu, ôn hoà mở miệng, “Bổn toạ cũng không ngờ được, sau khi phu nhân gặp Thái tử điện hạ liền trở nên khuynh quốc khuynh thành, còn phải đa tạ Thái tử điện hạ.”

Mộ lâu chủ nhíu mày, không dấu vết nhìn Vân quý phi. Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Văn Nhân Dịch, khuôn mặt gượng cười của Vân quý phi liền cứng ngắc một chút.

Mộ Lưu Ly rũ mắt, xem chừng nàng đã đúng. Quốc sư đại nhân muốn Thái tử điện hạ kết thù với Vân quý phi, để hai người họ đấu nhau. Có vẻ như trong khoảng thời gian này Thái tử điện hạ quá mức thuận lợi, khiến Quốc sư đại nhân có chút phiền chán.