“Ầm ầm ầm…”
Mây đen giăng kín bầu trời, ánh trăng mất hút trong những đám mây. Sấm sét xé tan không trung, mưa bắt đầu nặng hạt như muốn báo hiệu đêm nay sẽ là một đêm không an bình.
Ngoài trời, mưa gió không ngừng.
Trong phòng, có hai người đang ôm chặt lấy nhau. Nhiệt độ nóng bỏng trong phòng vốn đang có chiều hướng suy giảm thì nay lại đột ngột tăng cao.
Mộ lâu chủ thở hổn hển, đôi mắt ngập nước, giữa hai hàng lông mày tràn đầy quyến rũ, mị nhãn như tơ.
“Dịch…” Đôi tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng đặt trên ngực trần của Quốc sư đại nhân, nhíu mày nói, “Có chừng có mực thôi.” Trong giọng nói hoàn toàn không có ý tứ trách cứ, chỉ là thản nhiên nhắc nhở.
Quốc sư đại nhân hoàn toàn không đặt những lời này vào lòng, hôn nàng vài cái, thấp giọng cười nói, “Phu nhân, thân thể của vi phu tốt lắm, nàng không cần lo lắng.”
Mộ lâu chủ trợn tròn mắt, “Ai thèm lo lắng cho chàng chứ?” Vừa dứt lời, nàng đã đẩy hắn ra. Chỉ là, ý đồ này đã bị Quốc sư đại nhân gạt phăng qua một kên khi ai kia ôm nàng quá chặt. Không những thế, tay của hắn đang ôm chặt nàng vào ngực lại trượt xuống thắt lưng của nàng, vây lấy nàng. Làm xong mọi việc, Quốc sư đại nhân mới nhíu mày, đáp lời nàng, “Nếu vậy, chẳng lẽ là phu nhân không chịu được?”
Quốc sư đại nhân vừa dứt lời còn không quên nhìn nàng một cái. Tinh thần của Mộ lâu chủ vẫn còn tốt lắm, chỉ là có chút lười nhác. Thực hiển nhiên, nàng vẫn còn có thể tiếp tục “lăn lộn” với hắn.
Thái dương của Mộ lâu chủ giật giật, hắn đang muốn chứng minh bản thân mình cường hãn ư? Hay là muốn chứng minh nàng yếu ớt? Dù là ý nghĩa nào thì nàng cũng không thích.
Mộ Lưu Ly đang chuẩn bị đáp lời ai kia thì thân hình khẽ run, rên rỉ thành tiếng.
Một khắc sau, Mộ lâu chủ mở lớn hai mắt, đá người đang nằm trên một cái, cả giận nói, “Văn Nhân Dịch, tay chàng đang sờ ở đâu vậy?”
Quốc sư đại nhân vội vàng bắt lấy mắt cá nhân mảnh khảnh của Ly nhi, tay còn lại thì ôm chặt thắt lưng của nàng.
Bởi vì một cước này của Mộ lâu chủ có vẻ hơi mạnh nên hai người lăn một vòng, đổi chỗ cho nhau.
Dù Quốc sư đại nhân bị Mộ lâu chủ đè xuống nhưng vẫn không lộ ra một chút yếu đuối nào. Ai kia nhìn phu nhân nhà mình mị nhãn như tơ thì mới cười nói, “Ta chỉ định xem nàng có bị thương ở chỗ đó không thôi mà.”
Mộ Lưu Ly nhìn Quốc sư đại nhân tràn đầy mị hoặc, cào một cái ở cổ của hắn. Hừ! Bị thương ư? Đây cũng không phải là lần đầu tiên của hai người, làm sao có thể dễ dàng bị thương được? Mà hắn còn không biết xấu hổ đòi kiểm tra giúp nàng. Rõ ràng là ăn đậu hủ của nàng thì có!
Quốc sư đại nhân bị nàng cào cũng không giận, nở nụ cười mị hoặc chúng sinh, đôi mắt hoa đào lấp lánh, bàn tay to giữ chặt gáy của Mộ lâu chủ, cúi người xuống, trao cho nàng một nụ hôn. Lúc bắt đầu, nụ hôn chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Dần dần, nụ hôn trở nên nóng bỏng.
Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng hôn vành tai nàng, thì thầm tràn đầy dụ hoặc, “Ly nhi, nàng nghĩ kỹ lại mà xem, trên người nàng, có chỗ nào mà ta còn chưa thấy hay sờ qua sao? Sao nàng lại kích động như vậy?”
Thực đáng tiếc, Mộ lâu chủ của chúng ta không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, trừng mắt với ai kia. Sau đó, bắt đầu giở trò lưu manh với tên yêu nghiệt nhà nàng.
Quốc sư đại nhân không có một chút định lực với Mộ lâu chủ, chỉ bị nàng sờ một chút là đã không nhịn được, lật người lại, thay đổi vị trí của cả hai.
Mộ lâu chủ không chịu thuận theo, dùng sức một chút, lại trở thành tư thế nữ trên nam dưới.
Quốc sư đại nhân cũng không giằng co với nàng. Bởi vì, ai kia cảm thấy tư thế này cũng không tồi. Đương lúc Quốc sư đại nhân sờ vòng eo nhỏ nhắn của nàng thì Mộ lâu chủ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, uốn éo thắt lưng, trực tiếp hất bàn tay của ai kia ra.
Quốc sư đại nhân vẫy vẫy bàn tay đang run run, sắc mặt nặng nề. Ngay cả nội lực mà Mộ lâu chủ cũng dùng, xem ra là không định cho hắn “ăn” nàng thật.
Nếu là lúc bình thường, Mộ lâu chủ không muốn thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. Cùng lắm thì hắn đi tắm nước lạnh thôi.
Nhưng mà, bây giờ, Mộ lâu chủ không những không cho hắn chạm vào nàng mà đôi bàn tay mềm mại không xương của nàng cứ trêu chọc hắn mãi, tầm mắt của nàng cũng không chút thu liễm, câu dẫn tâm của hắn khiến cho nơi nào đó của Quốc sư đại nhân không nhịn được mà ngẩng đầu.
Mộ lâu chủ nhìn người nào đó, tựa tiếu phi tiếu nói, “Quốc sư đại nhân, chàng ngẫm lại mà xem, có chỗ nào của chàng mà ta chưa sờ qua hay nhìn thấy chứ? Sao chàng lại kích động đến thế?”
Quốc sư đại nhân hít sâu một hơi, híp hai mắt lại, “Phu nhân muốn tạo phản?”
Mộ lâu chủ hừ lạnh một tiếng, cúi đầu, cắn một cái trên cổ của hắn. Quốc sư đại nhân hít một ngụm lãnh khí, nhìn đôi mắt tràn ngập khiêu khích của Mộ lâu chủ, nở một nụ cười nguy hiểm với nàng, giữ chặt hai tay của nàng, uy hiếp nữ nhân vô tâm vô phế kia, “Xem ta thu thập nàng như thế nào!”
Mặc dù nhìn Quốc sư đại nhân rất nguy hiểm nhưng Mộ lâu chủ vẫn thờ ơ, cười lạnh hai tiếng, “Không biết là ai thu thập ai đâu!”
Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, sau đó, đồng loạt xuất chiêu. Tuy nhìn mỗi chiêu của hai người đều sắc bén, thật ra chỉ là gối thêu hoa mà thôi.
Đánh nhau trong chốc lát lại thành ôm nhau, kết quả là lăn lên giường luôn.
Cũng không biết hai người đã náo loạn bao lâu, sau khi bị Quốc sư đại nhân đặt dưới thân, Mộ lâu chủ của chúng ta cũng lười động, nhìn người phía trên, phun ra hai chữ, “Nhàm chán!”
Quốc sư đại nhân vốn đang chịu đựng cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn này, khi nghe thấy lời nàng nói thì trừng mắt với ai kia đang trưng ra vẻ mặt vô tội, tiếng nói rít ra từ kẽ răng, “Mộ Lưu Ly, hôm nay ta nhất định phải thu thập nàng!”
Nếu không phải nàng muốn đùa giỡn thì hắn sao phải liều mình bồi nàng chứ? Hắn bị nàng trêu chọc gần như sắp điên rồi, nàng còn ghét bỏ tặng hắn hai chữ này?
Mộ lâu chủ nhìn người nào đó hung tợn nói xong lại chậm chạp không ra tay, cười rộ lên, hai tay ôm lấy cổ của hắn, hôn khoé môi của hắn một chút rồi mới lên tiếng, “Thành thật như vậy không giống chàng chút nào.”
Quốc sư đại nhân nhìn nàng một lát rồi nở nụ cười, ngón tay vuốt ve má của nàng, chậm rãi nói, “Nếu ta không để cho nàng trút giận thì đến lúc nàng tạo phản thật, ta biết làm sao đây?” Nếu Mộ lâu chủ thật sự hạ quyết tâm làm một việc gì đó thì sẽ không ai ngăn cản nàng được.
Mộ lâu chủ hừ nhẹ, “Chàng càng không nói thì ta sẽ càng đau lòng.”
Vẻ mặt của Quốc sư đại nhân vẫn đầy ý cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo khuôn mặt của nàng, giọng nói tràn đầy chắc chắn, “Nếu ta nói ra thì nàng sẽ càng đau lòng vì ta.”
Tuy Mộ lâu chủ không thích nhìn thấy Quốc sư đại nhân đắc ý nhưng nàng không thể phản bác lại được. Muốn trách thì chỉ có thể trách nàng quá lý trí, nhìn việc quá mức cao thâm, lại quá hiểu Quốc sư đại nhân. Cho nên, tuy rằng nhìn Quốc sư đại nhân đang tính kế nàng nhưng thật ra lại không phải vậy. Đây cũng là lý do mà nàng không tức giận với hắn.
Suy cho cùng, Quốc sư đại nhân chỉ là dùng phương thức của riêng hắn để sủng nàng, khiến nàng vui vẻ mà thôi. Mà cái gọi là tính kế nàng đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Dù đôi khi ai kia cũng khiến nàng dở khóc dở cười nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào điểm mấu chốt của nàng – đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết.
Mộ lâu chủ bĩu môi, “Giả dối!”
Quốc sư đại nhân cong khoé môi, “Đa tạ phu nhân khích lệ.”
Mộ lâu chủ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên ôm lấy hắn, trao cho ai kia một nụ hôn nóng bỏng. Ánh mắt Quốc sư đại nhân chợt loé, ý cười trong mắt càng đậm. Hắn đã nói rồi mà, phu nhân nhà hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn bị dục hoả thiêu đốt chứ?
Chỉ là, Quốc sư đại nhân đã vui mừng quá sớm rồi. Ngay tại thời điểm hai người đang quấn lấy nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, “Văn Nhân Dịch, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”
“Ầm ầm ầm…” Theo sau tiếng gầm đầy giận dữ là một tràng sấm chớp. Sau khi tiếng sấm ngừng, âm thanh mắng chửi xen lẫn với tiếng mưa rơi truyền vào trong phòng, khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Sắc mặt Quốc sư đại nhân âm trầm trừng cửa phòng, khi nhìn về Mộ lâu chủ thì dịu dàng như nước, bàn tay to vỗ vỗ lưng của nàng, nhìn hai má nàng đỏ ửng, nhíu mày hỏi, “Phu nhân có khó chịu không?”
Mộ lâu chủ bình ổn hơi thở, nhìn hắn đang nhíu mày, hỏi, “Nếu ta nói khó chịu thì chàng sẽ làm gì?”
Nàng vừa dứt lời, Quốc sư đại nhân không chút do dự ra lệnh, “Minh Y, giết không tha!” Sau đó, thấp giọng thì thầm bên tai nàng, “Chúng ta tiếp tục.”
Minh Y đứng ở ngoài cửa nhưng y cách phòng của hai người một khoảng rất xa, đề phòng bản thân nghe được những âm thanh không nên nghe. Đương lúc y nghe được mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân, chuẩn bị mở mắt ra thì nghe Mộ lâu chủ lên tiếng, “Chờ chút, chúng ta ra ngoài xem đi.”
Động tác của Minh Y dừng lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Thực hiển nhiên, mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân không bằng mệnh lệnh của Mộ lâu chủ. Nguyên nhân ư? Bởi vì, Quốc sư đại nhân của chúng ta cực kỳ cưng chiều phu nhân nhà hắn.
Không ngoài dự đoán của Minh Y, Quốc sư đại nhân cũng không ngăn cản Mộ lâu chủ. Chỉ là, khuôn mặt của ai kia tràn đầy vẻ bất mãn, “Phu nhân, sao nàng phải quan tâm đến những người không quan trọng chứ?”
Mộ lâu chủ nhìn hắn một cái, nhíu mày nói, “Chàng rất khó chịu sao?”
Quốc sư đại nhân gật gật đầu, Mộ lâu chủ đau lòng sờ sờ mặt hắn. Sau đó, hờ hững trả lời, “Chịu đựng một chút là tốt rồi.”
Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười. Sau một lúc lâu, hắn mới nhéo thắt lưng của nàng một cái xem như là trả thù, thở dài thườn thượt, “Phu nhân thật sự là không có lương tâm.”
Nói xong, ôm nàng vào lòng, hầu hạ phu nhân thay y phục, hôn nàng một cái. Làm xong hết mọi việc, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hai người đi ra khỏi phòng. Bởi vì mưa quá lớn nên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được hai người đang giao đấu. Mộ lâu chủ được Quốc sư đại nhân ôm vào lòng, che mưa chắn gió thay nàng, hắn còn lui về phía sau hai bước để đề phòng mưa nhỏ xuống người của phu nhân nhà hắn.
Thấy Quốc sư đại nhân cẩn thận như thế, Mộ Lưu Ly không khỏi thở dài trong lòng. Tuy nhiệt độ cơ thể của nàng thấp nhưng công lực thâm hậu, sao có thể sợ một chút mưa gió? Bất quá, nàng cũng không cự tuyệt sự chăm sóc của hắn, chỉ hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Bích Tiêu và Thiên Liễm đã sớm đứng ở bên ngoài, Bích Tiêu đáp lời, “Bẩm Lâu chủ, là Lục Diễn. Gã ta tự nhiên phát điên, đòi đánh đòi giết.” Người đang giao thủ với gã ta tất nhiên là ám vệ của Quốc sư đại nhân.
Bởi vì quan hệ giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đã bị vạch trần nên Quốc sư đại nhân đã điều hơn một nửa ám vệ tới đây để bảo vệ nàng. Chỉ là, để đối phó với một Lục Diễn nhỏ nhoi, chỉ cần một ám vệ là đã dư dả rồi.
Thiên Liễm nhìn hai người đang giao thủ trong viện, nhíu nhíu mày. Chắc không phải là vì một cước đó của nàng ấy quá mạnh nên nữ nhân làm từ nước kia đã chết đi? Dựa vào sự si mê của Lục Diễn với nữ nhân kia, điều này cũng có thể lắm. Nếu đã như vậy, vì sao Lục Diễn lại đòi đánh đòi giết Quốc sư đại nhân mà không phải nàng ấy?