La Thư Anh bước ra từ phòng tắm, Trình Vương cũng vừa gập laptop, tháo bỏ tai nghe. Trước khi La Thư Anh tiến thêm bước cuối cùng để đến giường, Trình Vương đã lấy máy sấy trong ngăn kéo tủ, hắn giúp cô sấy tóc.

“Tần Ngạo đến chưa?”

“Tần Ngạo đang lên đây. Chỉ còn một chút nữa.”

La Thư Anh nghe xong hơi cảm thán, không ngờ Trình Vương còn có thể tính thời gian chuẩn xác như vậy.

Những ngón tay rắn chắc của Trình Vương luồn vào mái tóc cô, vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng, thể hiện sự nâng niu tuyệt đối mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Nước da của La Thư Anh trắng nõn mịn màng, phảng phất hương sữa tắm ngọt ngào vẫn còn lưu lại.

Mái tóc còn chưa kịp khô, Trình Vương ở phía sau đã không nhịn được cúi đầu hôn xuống cổ cô, nhẹ nhàng cắn mút. Lúc hắn rời môi, để lại một dấu đỏ sẫm vô cùng nổi bật. Ở bên tai La Thư Anh, giọng Trình Vương trầm xuống.

“5 giây nữa Tần Ngạo sẽ bước vào căn phòng này.”

Trình Vương nói xong, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, bắt đầu đếm ngược.

“5, 4, 3, 2…1”

Ở giây cuối cùng, La Thư Anh lập tức xoay người đè Trình Vương xuống giường, hai tay hắn đặt trên mông cô, hơi nắn bóp. Khăn tắm trắng trên người La Thư Anh vô tình trượt nhẹ xuống hông, sự tiếp xúc rõ ràng từ đôi gò bồng lên vòm ngực rắn chắc như kích thích dục vọng nóng bỏng của Trình Vương.

Một tay hắn chuyển từ mông lên eo, ôm siết. Môi ngấu nghiến môi cô, tư thế vô cùng thác loạn.

Đồng thời với lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Tần Ngạo nhìn một màn trước mắt, biểu cảm gương mặt lạnh lẽo cùng cực.

“Tần thiếu phu nhân có thể ở cùng với đàn ông khác tạo nên tư thế gợi tình mê người như vậy, thật khiến tôi bất ngờ.”

Giọng Tần Ngạo vang lên phá vỡ không gian sau một khoảng lặng. Trình Vương rời môi La Thư Anh, đồng thời chỉnh lại khăn tắm trên người giúp cô.

Tần Ngạo liếc nhìn đến người đàn ông trên giường, Mark Joween, y biết người này.

Nếu nói đến lĩnh vực kinh doanh khách sạn, ẩm thực và khu du lịch giải trí, thì Mark Joween chính là một trong mười cái tên mà thế giới không thể bỏ ra.

Người ta không biết nhiều về gia thế xuất thân của hắn, cũng không biết quá trình học tập và gây dựng sự nghiệp. Nhưng nếu tình cờ gặp một nhà hàng ẩm thực đẳng cấp ở Brasil hay một khu giải trí tầm cỡ tọa lạc ở New York. Thì ông chủ lớn của nó chắc chắn chỉ có thể là Mark Joween. Tất nhiên, nhà hàng đẳng cấp hay sòng bạc tầm cỡ thì trên đời nhiều vô số kể, nhưng những khối tài sản do Mark Joween đứng đầu luôn mang một vẻ thượng lưu và độc đáo đến mức người ta không khó để nhận ra.

Tần Ngạo đã nghĩ đến việc y sẽ gặp một người đàn ông tầm cỡ, nhưng chưa hề nghĩ đến ngay cả Mark Joween cũng nằm trong khả năng này.

La Thư Anh có ánh mắt sắc sảo, thần thái lại vô cùng hờ hững, không bất ngờ, cũng không tức giận trước Tần Ngạo. Cô nhàn nhạt cười.

“Tư thế của tôi như thế nào, còn tùy thuộc vào người tôi lên giường cùng. Tần thiếu gia chẳng lẽ không biết?”

Tần Ngạo u tối nhìn cô, sau đó y tiến đến giường, cầm lấy cổ tay La Thư Anh, kéo cô đứng dậy.

“Vậy thì tôi muốn biết, khi cô lên giường cùng tôi sẽ có loại tư thế gì?”

Tay kia của La Thư Anh bị Trình Vương giữ lại, hắn cũng đứng dậy, tình cảnh trở thành hai người đàn ông tranh chấp một người phụ nữ, ai cũng không chịu lùi bước.

“Joween thiếu gia, dù cậu muốn thử của lạ, cũng nên biết thứ mà cậu đang thử mang họ gì đi?”

Trình Vương nghe Tần Ngạo nói, cười lạnh, cái nhìn của hắn trở nên hung ác.

“Thứ nhất, phụ nữ không phải là món đồ, tùy tiện đặt ở đâu thì sẽ mãi mãi ở đấy. Thứ hai, cứ cho cô ấy là vợ cậu, chứ không phải con cậu. La Thư Anh thích ở cùng ai thì có thể ở cùng người đó, pháp luật dám phủ nhận điều này sao? Tần chủ tịch xem ra cũng đã quản hơi nhiều?

“Tôi là chồng hợp pháp của La Thư Anh, đương nhiên có quyền quản. Thích ở cùng ai liền ở cùng người đó, cũng không phải cùng đàn ông lạ ở trong khách sạn làm trò ô uế dơ bẩn.”

La Thư Anh nghe đến đây, không giận không cười, dứt khoát vung tay tát Tần Ngạo một cái.

“Tần Ngạo, thế nào gọi là ô uế dơ bẩn? Loại đàn ông không biết đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ như anh cũng nói được câu này? Còn không hay bằng chó sủa.”

“La Thư Anh, cô…”

Cơn giận của Tần Ngạo đã bốc lên đỉnh đầu, La Thư Anh càng thêm đắc ý.

“Thế nào, nhìn thấy tôi lên giường cùng đàn ông khác liền không cam tâm sao?”

Nói một câu khiêu khích Tần Ngạo, cảm thấy trong lòng mười vạn thỏa mãn, cô gạt tay Tần Ngạo khỏi tay mình, sau đó còn không quên nhón chân hôn lên môi Trình Vương.

“Khách sạn của anh sao vậy, an ninh thật kém. Làm mất cả hứng.”

Ánh mắt nhu tình như nước, giọng nói xen vào một chút giận dỗi này của La Thư Anh đối với Trình Vương khiến đôi lông mày của Tần Ngạo nhíu lại, biểu cảm còn lạnh hơn băng tuyết mùa đông.

Y muốn tiến tới tiếp cận La Thư Anh nhưng bị Trình Vương lập tức ngăn lại. Dưới cổ hơi nhói, phát hiện lưỡi dao không biết từ đâu ra đang kề vào cổ mình.

“Tần chủ tịch, tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ tiến thêm một bước nào.”

Toàn thân hơi động, lưỡi dao quả thực đã sâu hơn. Mark Joween, hắn không phải là một nhà kinh doanh bình thường, đôi mắt giảo hoạt âm hiểm, biểu cảm khó nắm bắt, cùng loại sát khí Tần Ngạo cảm nhận được ra lúc này, rất giống với La Thư Anh.

Từ đó Tần Ngạo hiểu ra được, người đàn ông đang đứng trước y chắc chắn không phải là người La Thư Anh tùy tiện lựa chọn để lên giường. Giữa hai người họ dường như đã hình thành một liên kết chắc chắn nào đó mà y không biết.

Có thể Mark Joween chính là người dạy cho La Thư Anh trở thành hôm nay?

Y cần phải điều tra chuyện này.

“La Thư Anh, tôi đợi cô ở nhà.”

Lúc Tần Ngạo hoàn toàn rời khỏi phòng, lưỡi dao trên tay Trình Vương mới hạ xuống, hắn tiến tới khóa lại cửa phòng.

“Trà Xanh, hình như Tần Ngạo cảm nhận ra gì đó.”

La Thư Anh ngồi ở giường, bộ dáng hơi trầm mặc, ngoan ngoãn bỏ đi như vậy không giống với bản chất của Tần Ngạo.

“Hắn cảm nhận ra khí chất của chúng ta có phần giống nhau. Có thể đã suy nghĩ đến việc anh chính là người đưa em đi năm xưa, và cũng có thể sẽ quyết định điều tra anh.”

“Trà Xanh, như vậy anh sẽ nguy hiểm.”

Nhìn La Thư Anh lo lắng cho mình, Trình Vương bật cười, ánh mắt của hắn tràn ngập ấm áp.

“Lo anh chết rồi không có ai diễn bài tình tứ với em sao?”

“Trà Xanh!”

La Thư Anh gắt lên một tiếng, đấm vào vai Trình Vương. Cô rõ ràng lo lắng cho hắn mà hắn còn có thể cười cợt, người này đúng là chỉ coi sống chết như từ vựng có trong từ điển để làm phong phú ngôn ngữ chứ không hơn.

Trình Vương choàng tay qua vai La Thư Anh, kéo cô nằm xuống giường. Tim hắn đập loạn, hơi nhói đau.

“Kem Dâu, anh cũng sợ.”

La Thư Anh gối đầu lên cánh tay Trình Vương, hắn kéo chăn ở đầu giường đắp lên cả hai người.

“Anh sợ nếu anh chết rồi, làm sao để thấy em, ôm em, bảo vệ em.”

Người như hắn, quả thật trước kia đều không coi trọng sống chết. Chỉ là sau khi gặp La Thư Anh, hắn trở nên đặc biệt coi trọng.

Có thể vì vậy mà ZED dần dần ít hoạt động, có thể sẽ giải tán. Mỗi người một việc, đường đường chính chính mà làm, không cần phạm tội, không cần sợ luật pháp một ngày tìm đến.

La Thư Anh hơi cựa mình, lại bị Trình Vương ôm siết lấy, hắn ngửi mùi hương thanh sạch trên cơ thể cô, trở nên mê mẩn, tâm tình nhẹ tênh.

“Ngoan một chút, anh buồn ngủ.”

“Kem Dâu, hát cho anh nghe đi.”

Cô ở trong lòng Trình Vương, bắt đầu cất tiếng hát. Giọng hát của La Thư Anh ngọt ngào, trong trẻo vô cùng.

“Nếu như anh là bông pháo hoa trên mặt biển.

Em sẽ là bọt sóng trắng xóa

Để một khoảnh khắc nào đó anh rọi sáng cho em

Nếu như anh là Ngân hà xa xôi diệu vợi

Xa xôi tới mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.

Em sẽ là người đuổi theo ánh mắt anh…”