Editor: Bộ Yến Tử

Beta: ThyToretto

Hồng thường khăn quàng vai bộ diêu quan, điền anh rầu rĩ đeo san san. 

(Đó là một câu thơ miêu tả về tân nương tử. Ta không dịch được. Thông cảm nhé! ^–^)

Đeo lên Phượng quan hà bí, toàn bộ quá trình trang điểm liền kết thúc.

Nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương đồng, Thường Nhuận Chi có chút hoảng hốt.

Lập gia đình…

Tiếng tán thưởng của người xung quanh không ngừng truyền vào tai nàng, Thường Nhuận Chi giật mình thoát ly cảm giác hoảng hốt.

Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

Trong nháy mắt, con mắt sáng thiện liếc, diễm như xuân hoa, tất cả mọi người xem ngây người.

“Thật xinh đẹp…” 

Nương tử trang điểm cảm khái tự đáy lòng nói: 

“Mới đầu khi thấy ngài, mặt ngài trắng trong thuần khiết, ngược lại không biết sau khi trang điểm, ngài lại động lòng người như vậy đó.”

Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ, kéo kéo váy bách hoa 襉 dưới thân, hỏi: 

“Kế tiếp ta còn phải làm gì?”

“Kế tiếp ngài cứ ngồi yên ở đó, chờ nhạc dạo của tân lang tới đón.” 

Nương tử trang điểm cười cười, nói.

Diêu Hoàng biết nương tử trang điểm đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận ánh mắt của Thường Nhuận Chi, tự mình tặng một cái hà bao phong phú cho nàng ta. Nương tử trang điểm mặt mày hớn hở, còn nói vài câu may mắn, sau đó ra ngoài.

Nhạc thị luôn bồi bên cạnh Thường Nhuận Chi làm trợ thủ cho nương tử trang điểm, nhìn khuôn mặt minh diễm của nữ nhi, khẽ kéo tay nàng nói: 

“Lúc trước ta có nói, sau khi tam cô nương trang điểm lên nhất định rất hấp dẫn, quả nhiên là vậy.”

Thường Nhuận Chi liền cười: 

“Ở trong mắt di nương, ta vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất.”

Nhạc thị “Ai” một tiếng, vụng trộm quay mặt đi, âm thầm lau khóe mắt.

Diêu Hoàng nháy mắt ra dấu với Ngụy Tử, hai nha hoàn đi đầu, ý bảo người hầu hạ trong phòng đều ra ngoài.

Ma ma trong cung cũng nhỏ giọng theo sau, nhường không gian lại cho mẫu nữ (mẹ và con gái) Nhạc thị.

“Di nương không cần lo lắng cho ta, ta sẽ sống tốt.” 

Thường Nhuận Chi mặc giá y, Lễ quan đi phía sau, chỉ có thể ngồi thẳng thắt lưng, không thể làm nũng lay tay Nhạc thị, cũng không thể dựa trên vai bà nói chuyện.

Nhưng nàng có thể gắt gao lôi kéo tay Nhạc thị, cảm thụ nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay bà.

“Lần này không phải mù hôn câm gả, ta và Cửu Hoàng tử nhận thức nhau trước hôn nhân, hắn đối đãi ta tốt lắm, di nương đừng buồn.” 

Thường Nhuận Chi ôn nhu nói: 

“Chờ gả cho người, ta không thể thường xuyên về thăm người, cũng sẽ không như trước kia, có nhiều thời gian ở nhà mẹ đẻ, để di nương nhớ thương.”

Nhạc thị hấp hấp cái mũi, đáp: 

“Tam cô nương cũng đừng tùy hứng, nhớ khi lễ tết phải trở về nha…”

“Đã biết di nương.”

Bất luận Nhạc thị nói gì, Thường Nhuận Chi đều mỉm cười đáp.

Nhạc thị thấy nàng không có gì không ổn, cũng thấy yên tâm.

Hai người nói vài lời, Nhạc thị nhắc tới nha đầu hồi môn của Thường Nhuận Chi là Trông Hạ và Tìm Đông.

“Các nàng coi như an phận?”

“Ừ. Hai nha hoàn kia coi như có chút hiểu biết.” 

Thường Nhuận Chi gật đầu nói: 

“Người mà thái thái chọn, tự nhiên thành thật bổn phận. Các nàng còn nhỏ, qua hai ba năm nữa, ta lại tìm người phối cho các nàng.”

Nhạc thị chần chờ: 

“Đó là người mà thái thái chọn tới hầu hạ trong phòng…”

“Thái thái là đề phòng Cửu Hoàng tử nạp thiếp, chứ không phải chọn người hầu hạ ta. Nếu Cửu Hoàng tử không có tâm tư này, thái thái cũng sẽ không thể vẽ vời thêm chuyện.” 

Thường Nhuận Chi cười nói: 

“Di nương yên tâm, ta có chừng mực.”

Nhạc thị thư thái cười:

“Trong lòng ngươi biết là được, di nương chỉ sợ ngươi chịu thiệt.”

“Sẽ không, người ta đều nói ngã một lần khôn ra một lần, ta cũng không phải là Thường Nhuận Chi trước kia.”

Thường Nhuận Chi cảm thán một câu, thấy Nhạc thị nghi hoặc nhìn nàng, nở nụ cười, nói: 

“Di nương nhìn, ta bây giờ tốt hơn hay là trước kia tốt hơn?”

Nhạc thị cười nói: 

“Di nương thấy tam cô nương chỗ nào cũng tốt.”

“Di nương nói tốt dỗ ta.” 

Thường Nhuận Chi cúi đầu cười yếu ớt, Nhạc thị đưa tay vân vê khăn quàng vai cho nàng, nói: 

“Di nương nói không phải lời hay, là lời nói thật. Ngươi ở trong lòng di nương, là cô nương xinh đẹp nhất, cô nương tính tình tốt nhất…”

Thường Nhuận Chi im lặng, nửa ngày sau mới nhìn Nhạc thị mỉm cười, mắt hàm chứa lệ: 

“Di nương ở trong lòng ta, cũng là mẹ ruột tốt nhất.”

Hai mẹ con tâm sự với nhau, rất nhanh đã tới giờ Dậu.

Diêu Hoàng vội vàng tiến vào bẩm báo: 

“Cô nương, người đón dâu đến.”

Thường Nhuận Chi vội cầm khăn xoa xoa mắt, Nhạc thị cũng quay mặt, âm thầm nước mắt.

Chỉ chốc lát sau, tiểu Hàn thị vui sướng bước vào phòng.

“A, xem mắt các ngươi này, đã khóc?”

Cảm giác gả nữ nhi tiểu Hàn thị cũng đã trải qua, trêu ghẹo vài câu thì cho qua, miễn cho các nàng xấu hổ.

“Nhuận Chi mau đứng lên đi, Diêu Hoàng, cầm quạt lông tước đến cho cô nương nhà ngươi.”

Hôn tục Đại Ngụy không dùng khăn che đầu, nữ tử khi xuất giá, tay sẽ cầm một cây quạt lông tước che khuất nửa gương mặt. Cho đến khi vào cửa nhà chồng, lúc bái đường tân lang ngâm phiến thi (thơ mở quạt), mới được phép dỡ quạt xuống.

Thường Nhuận Chi cảm thấy trùm khăn che đầu nhìn cái gì cũng không thấy, ít nhất khi cầm quạt che mặt, nàng còn có thể lưu một đôi mắt bên ngoài.

Sau khi cầm quạt lông tước, Thường Nhuận Chi cẩn thận nhìn, cảm thấy toàn bộ cây quạt khéo léo hoàn mỹ, trên lông chim tước còn có ánh sáng lóng lánh, nan quạt làm từ ngọc niết trong tay còn có chút bóng loáng, trơn tuột.

Thường Nhuận Chi cầm quạt che khuất mặt mình, tiểu Hàn thị đánh giá một phen, gật đầu nói: 

“Như vậy không tệ. Được rồi, chuẩn bị chuẩn bị, một lát tân lang tới phải ở cửa ngâm Thôi trang thi đó.” 

(Bài thơ qua cửa. Đọc bài thơ này, nhà gái cho phép thì tân lang mới được đón tân nương tử.)

Đợi một lúc, Thường Nhuận Chi liền nghe âm thanh náo nhiệt cao thấp nối tiếp nhau truyền tới, càng ngày càng vang, càng ngày càng gần.

Có người bắt đầu hô: 

“Tân nương tử đi ra! Tân nương tử đi ra!”

Tiểu Hàn thị cười nói với Thường Nhuận Chi: 

“Đại ca, nhị đệ và tam đệ ngươi sẽ ngăn người đón dâu, không cho họ tiến vào dễ dàng.”

Quả nhiên, tiếng vang bên ngoài yên tĩnh một lát, hiển nhiên là huynh đệ của nàng làm khó tân lang.

“Cửu Hoàng tử phải ngâm Thôi trang thi.”

Thường Nhuận Chi ngưng thần nghe, liền nghe được giọng nói quen thuộc của Lưu Đồng.

Hôm nay trong giọng nói của hắn, Thường Nhuận Chi nghe ra được ý mừng không chút nào che giấu.

“Nghe đồn chúc hạ điều phấn hồng, 

Gương sáng trước đài đừng làm xuân. 

Không cần phải đầy mặt hồn trang lại, 

Lưu hai hàng lông mày đợi họa sĩ.”

Ngâm một bài Thôi trang thi, nhất thời dẫn tới âm thanh trầm trò khen ngợi

“Cửu Hoàng tử muốn vẽ chân mày cho tân nương tử!” 

Có người cao giọng chế nhạo.

Ngay sau đó ngoài cửa liền phá lên cười, người của phủ Cửu Hoàng tử thừa cơ hội hét to: 

“Tân nương tử đi ra! Tân nương tử đi ra!”

Tiểu Hàn thị tươi cười đầy mặt, nói: 

“Mở cửa đi, đừng khó xử Cửu Hoàng tử.”

Nha hoàn hầu hạ trong phòng nhanh chóng mở cửa, Thường Nhuận Chi cầm phiến bính, che nửa gương mặt, nhìn Lưu Đồng đang đứng ngoài cửa.

Hôm nay hắn mặc một thân mãng bào ngọc đái, trên lễ quan là một chuỗi ngọc cúi miện, so với ngày xưa càng thêm quý khí bức người. Đứng trong đám người ngoài cửa, hắn như hạc giữa bầy gà.

Mắt Thường Nhuận Chi cong lên, tiếp xúc tầm mắt của Lưu Đồng, lại nhẹ nhàng cúi xuống.

Lưu Đồng cười ngu đần, thấy Thường Nhuận Chi tránh tầm mắt đi, cũng vàng khôi phục đứng đắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được nhìn lén Thường Nhuận Chi, cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp.

Tiểu Hàn thị xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm vui vẻ, từ lúc Lưu Đồng thi lễ với bà, mới để Thường Nhuận Chi đi bái việt các vị trưởng bối nhà mẹ đẻ, theo Lưu Đồng rời khỏi Hầu phủ.