Editor: Bộ Yến Tử

Beta: ThyToretto

Đến khi ngồi lên kiệu hoa, Thường Nhuận Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Diêu Hoàng và Ngụy Tử đi theo hai bên kiệu hoa, Ngụy Tử thỉnh thoảng lại miêu tả cảnh náo nhiệt trên đường cho Thường Nhuận Chi, còn nói với Thường Nhuận Chi, Cửu Hoàng tử cưỡi bạch mã đi phía trước, nhìn thật sự oai dũng phi phàm.

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng hé rèm, nghe xong câu đó, tâm cũng có chút ngứa ngáy, muốn nhìn rầm rộ phía trước.

Diêu Hoàng nhìn ra tâm tư của nàng, vội nói: 

“Nô tì che cho cô nương, cô nương xem một mắt thì tốt rồi.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, dựa vào Diêu Hoàng che dấu, đẩy rèm xe ra to chút, nhìn phía trước.

Nàng thu tay, bất đắc dĩ nói: 

“Chỉ nhìn thấy đuôi con ngựa bạch thôi.”

Diêu Hoàng buồn cười: 

“Cửu Hoàng tử đi đằng trước chúng ta, cô nương nhìn từ chỗ này, không thấy là chuyện bình thường mà.”

Thường Nhuận Chi cũng không rối rắm, im lặng ngồi trong kiệu hoa.

Không biết ngồi bao lâu, mới đến phủ Cửu Hoàng tử.

Hạ kiệu hoa, liền có người bắt đầu rãi trên đường ít hoa màu, ngũ cốc.

Lễ quan ở Lễ bộ đã đứng trước cửa phủ Cửu Hoàng tử, thấy Thường Nhuận Chi đã hạ kiệu hoa, đứng chung một chỗ với Lưu Đồng, cao giọng hô: 

“Ngọc phượng nâng chân mại bồn lửa, hung thần ác sát trốn hai bên. Vui như lên trời rơi phúc oa, ngày lành hồng náo nhiệt lửa! Người mới khóa chậu than!”

Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi, vượt qua chậu than.

Thường Nhuận Chi cũng chú ý, tránh tia lửa bắn tung tóe lên giá y của mình.

Ngay sau đó liền muốn khóa yên ngựa, lễ quan tiếp tục cao giọng nói: 

“Một khối đàn hương mộc, điêu thành ngọc yên ngựa. Người mới mại đi qua, từng bước bảo bình an, người mới khóa yên ngựa!”

Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi lại vượt qua yên ngựa.

Lúc này, lễ quan mới cho Lưu Đồng vào đại môn phủ Hoàng tử, cho người dâng lên một cây cung và ba mũi tên.

“Một tên bắn trời, trời ban lương duyên!” 

Theo lời lễ quan nói, Lưu Đồng giương cung lắp tên, bắn lên trời.

“Nhị tên bắn, phối một đôi!” 

Lưu Đồng lại bắn xuống đất.

“Tam tên bắn động phòng, từ đây định âm dương!”

Lưu Đồng lại bắn mũi tên về chủ viện của mình.

Bắn xong ba mũi tên, Lưu Đồng đặt cây cung trong tay xuống, tươi cười đầy mặt tới bên cạnh Thường Nhuận Chi, nắm tay dắt nàng vào phủ Cửu Hoàng tử.

Đây là lần đầu tiên Thường Nhuận Chi vào phủ Cửu Hoàng tử, bất quá lúc này nàng cũng không có bao nhiêu tâm tư đi quan sát nơi tương lai phải sinh sống.

Từ cửa phủ Cửu Hoàng tử đến chính sảnh đãi khách, là một con đường màu đỏ, Thường Nhuận Chi đi trên đó, chỉ cảm thấy tim đập như sấm.

Tay Lưu Đồng nóng như lửa, nắm tay nàng thập phần hữu lực, một lát sau, Thường Nhuận Chi cảm thấy lòng bàn tay dậy mồ hôi, điều này làm cho nàng càng thêm khẩn trương.

Đến chính sảnh, hai người bái thiên địa xong, Lưu Đồng đưa Thường Nhuận Chi vào động phòng, tân khách theo đuôi tới, ồn ào muốn thấy mặt tân nương tử, bắt Lưu Đồng niệm phiến thi.

Có người thải quả tiền lên giường hỷ, Thường Nhuận Chi ngồi trong trướng, tay cầm quạt lông tước che nửa gương mặt, cười nhìn Lưu Đồng ứng phó tân khách theo chân vào.

Lưu Đồng không lay chuyển được nhiệt tình của tân khách, chỉ có thể mỉm cười nhìn Thường Nhuận Chi, giọng nói ấm áp bắt đầu đọc: 

“Thành thượng phong sinh sáp cự hàn, 

Cẩm duy mở ra lộ tường loan, 

Đã biết tần nữ thăng tiên thái, 

Lại đem tròn nhẹ cách mẫu đơn.”

Nhất thời có người ồn ào nói: 

“Tân nương tử mau mở quạt ra đi! Đừng dùng quạt che mặt mẫu đơn nữa á!”

Thường Nhuận Chi thấp giọng nở nụ cười, chậm rãi mở quạt ra.

Gương mặt xinh đẹp như hoa xuân liền hiện ra trước mặt Lưu Đồng.

Cơ hồ làm hắn xem ngây người.

Kỳ thực cho tới nay, Lưu Đồng cũng không quá để ý tới tướng mạo của Thường Nhuận Chi, hắn thích Thường Nhuận Chi, là thích nàng xử sự không sợ hãi, tính cách lạnh nhạt tự nhiên. Hơn nữa lúc ở chung với nàng, Lưu Đồng luôn cảm thấy nội tâm bình tĩnh ấm áp, rất thoải mái, cho nên dần dần phát hiện mình luyến tiếc rời xa nàng, thích nàng đến nỗi muốn vĩnh viễn ở một chỗ với nàng.

Đột nhiên nhìn thấy gương mặt trắng trong thuần khiết thanh nhã, hôm nay bỗng nhiên lại diễm lệ động lòng người, tim Lưu Đồng nhịn không được đập lỡ một nhịp.

Không phải hắn chưa thấy qua tiểu mỹ nhân, chỉ cần khi niên thiếu, phi tử hậu cung của Nguyên Vũ đế có biết bao phong tình, hắn cũng đã nhìn qua, không có gì hiếm lạ.

Nhưng nét đẹp của Thường Nhuận Chi, lại làm hắn không chuyển được ánh mắt.

Chỉ cần là nàng, như thế nào cũng đẹp.

Mắt Lưu Đồng ánh không chớp nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi, khóe miệng nhếch lên, không ý thức nở nụ cười ngu ngốc.

Vẫn là Thụy vương nhìn không được, ngầm chen chân đá hắn, buồn cười nói: 

“Mắt nhìn cũng không chớp! Cả đời chậm rãi nhìn, còn không mau tiếp rượu khách nhân đi?”

“Ai, ngũ ca…” 

Lưu Đồng gãi đầu, mặt ửng đỏ, vội tiếp đón tân khách đi trước viện uống rượu.

Có Thụy vương hỗ trợ tiếp đón, đám người đi không sai biệt lắm, Lưu Đồng mới quay người lại đến trước mặt Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng, ngập ngừng nói: 

“Nàng nghỉ ngơi trước đi nha, ta, ta lập tức trở về.”

Thường Nhuận Chi cười lên tiếng, thấy Lưu Đồng cẩn thận mỗi bước đi, cuối cùng cũng đi rồi, thở hắt ra, tay đỡ lễ quan trên đầu, hỏi ma ma đi theo nàng: 

“Cái này có thể tháo ra sao?”

Ma ma gật đầu cười nói: 

“Nghi thức đã kết thúc, hiện tại Hoàng tử phi có thể gỡ quan cởi y phục tắm rửa, cũng thoải mái chút. Ăn chút đồ ăn, đỡ cho đến buổi tối không khí lực động phòng.”

Mặt Thường Nhuận Chi nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ chuyển tròng mắt, lại nghĩ tới lúc đó ma ma này muốn ở một bên nghe lén nàng và Lưu Đồng động phòng.

“Ma ma, ta để nha hoàn hầu hạ ta đi tắm.” 

Thường Nhuận Chi cười đề nghị: 

“Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, ma ma khó có dịp nhàn rỗi ra khỏi cung, cũng đừng coi giữ bên cạnh ta. Không bằng ma ma đi tham gia náo nhiệt đi?”

Thường Nhuận Chi ngầm nháy mắt với Diêu Hoàng, Diêu Hoàng tiến lên kéo tay ma ma: 

“Nô tì hầu hạ ma ma.”

“Ngươi muốn nhàn hạ.” 

Thường Nhuận Chi cười cười, nói: 

“Để Ngụy Tử đi đi, nàng có thể cùng người tán gẫu, lại để nàng trò chuyện nhiều cùng ma ma chút, cũng giúp nàng học ít quy củ của ma ma. Diêu Hoàng, ngươi hầu hạ ta rửa mặt.”

Diêu Hoàng không vừa ý bĩu môi, xoay thân đi qua Ngụy Tử, làm bộ kháp nàng.

Ngụy Tử nhận được ý tứ, cười hì hì tiến tới cạnh ma ma, lôi kéo ma ma đi ra ngoài.

Thường Nhuận Chi thở một hơi, nói: 

“Hi vọng ma ma kia có thể uống say, đừng nhớ thương tới chỗ ta.”

Diêu Hoàng gật đầu cười: 

“Quả thật là kỳ quái, cô nương có thể đuổi bà ta đi mà, nếu không thể, đến lúc đó để Cửu Hoàng tử ra mặt, chắc ma ma kia cũng không thể cũ kỹ không nói tình lý.”

Thường Nhuận Chi gật gật đầu, đỡ đầu nói: 

“Nhanh giúp ta gỡ đống trói buộc này đi, ép cổ ta đau quá.”

Diêu Hoàng cười, giúp Thường Nhuận Chi dỡ xuống lễ quan, xõa tóc, còn ấn đầu cho nàng, thả lỏng da đầu bị buộc chặt, thuận tiện phân phó người ta chuẩn bị dục dũng (bồn tắm).

Một lát sau, người hầu liền đến bẩm báo đã chuẩn bị xong, Diêu Hoàng hầu hạ Thường Nhuận Chi thay đổi xiêm y, trước đi tắm.

Trong dục dũng rắc đầy cánh hoa khô, Thường Nhuận Chi để Diêu Hoàng vớt lên, nói: 

“Đơn giản tắm rửa là được rồi, mới tẩy qua, cả người cũng không có mồ hôi.”

Diêu Hoàng gật đầu đáp ứng, một lát sau chủ tớ hai người đã rửa mặt xong, bước ra nội thất