Editor: Bộ Yến Tử

Thường Nhuận Chi luôn cảm thấy, quan hệ huynh đệ giữa Thụy Vương và Lưu Đồng chặt chẽ như vậy, tương lai sẽ thành một tai họa ngầm.

Có lẽ bởi vì nàng nhận nền giáo dục độc lập ở hiện đại, nên đối với dạng tình thân buộc chặt cũng không cảm mạo.

Cái gì cùng vinh cùng hại, loại sự tình này tương đương ở chỗ “Liền ngồi”, Thường Nhuận Chi không thích.

Nàng luôn thờ phụng là, nhân sinh lúc vị thành niên thì dựa vào phụ mẫu nuôi nấng giáo dục, sau khi trưởng thành sẽ dựa vào năng lực bản thân dưỡng gia kiếm tiền, phụng dưỡng cha mẹ song thân, chờ sau khi thành gia đặt trọng tâm lên người bạn lữ, cùng bạn lữ cùng nhau tận tâm nuôi nấng hài tử trưởng thành.

Dù sao tìm căn nguyên đến cùng, chung quy phụ mẫu sẽ già đi, nữ nhân sẽ lớn lên, mà người làm bạn cả đời sẽ chỉ có bạn lữ cùng sinh nhi dục nữ.

Còn về phần huynh đệ tỷ muội, cảm tình tốt, tướng đỡ tương trợ tự nhiên hảo, cảm tình giống như vậy đương tầm thường thân thích đi lại, cũng không có gì không tốt.

Nàng lo liệu là tín điều nhân sinh như vậy, cho nên sau khi cùng Lưu Đồng thành thân, nàng liên tục hi vọng lúc Lưu Đồng xảy ra bất cứ chuyện gì, người hắn nghĩ đến đầu tiên là nàng.

Nhưng mà, giống như chuyện Thụy Vương ở Duyện Châu gặp chuyện không may, giữa chi tiết không có nói cho người thứ nhất là Thường Mộc Chi biết là giống nhau, Lưu Đồng ở Duyện Châu có việc gì khó, đồng dạng cũng không đồng ý nói cho nàng biết.

Hai huynh đệ bọn họ lựa chọn cùng một phương thức —— nói cho huynh đệ thân thiết với mình nhất, lại bỏ mặc thê tử một bên.

Nói hoa mĩ là sợ thê tử lo lắng sốt ruột, trên thực tế, bất quá chỉ là xem thê tử không cùng cấp cùng chi mà thôi.

Lúc trước Thường Nhuận Chi đối với chuyện Thụy Vương gạt Thường Mộc Chi là có ý kiến, nhưng đến cùng việc này không phải xảy ra trên người nàng, cho nên cảm xúc cũng không quá sâu.

Cho tới bây giờ đến phiên nàng, nàng mới biết được dạng tư vị đó là như thế nào.

Loại chuyện nhi nữ tình trường này, nàng sẽ không quá mức rối rắm, sau khi nghĩ một lúc sẽ phóng qua một bên.

Chân chính làm nàng cảm thấy sầu lo, là chuyện khác.

Thụy Vương đối với Lưu Đồng như thế nào, dù sao thì nàng không phải người bên cạnh Thụy Vương, tuy rằng nghe nhiều, nhưng đến cùng cảm thụ không sâu.

Nhưng Lưu Đồng đối Thụy Vương như thế nào, nàng nhìn thấy rành mạch rõ ràng.

Từ lúc nhận thức Lưu Đồng đến bây giờ, nàng đã thấy mỗi một cọc mỗi một kiện, đều vô cùng tinh tường phản ánh tình cảm huynh đệ Lưu Đồng đối với Thụy Vương sâu vô cùng.

Nếu như Thụy Vương không có dã tâm, không có khát vọng, năng lực bình bình làm một Vương gia tiêu sái, vậy ngược lại Thường Nhuận Chi cũng không biết là bọn họ huynh đệ tình thâm có gì không ổn.

Nhưng gần một năm nay, Thụy Vương biểu hiện ra năng lực xuất chúng, đã ghé mắt với ngự tòa thượng vị kia, Thái tử cập kì Vương gia như hắn ta như thế nào sẽ không nảy tâm kiêng kị cùng ngờ vực hắn ta?

Dã tâm cùng khát vọng…

Thụy Vương chưa bao giờ lộ ra một chút mảnh nhỏ, nhưng thật không khéo, Thường Nhuận Chi đã nhìn qua từng lời phê bình chú giải của Thụy Vương trong [Sân Vắng u hồi lục].

Muốn nói Thụy Vương không có dã tâm cùng khát vọng, nàng không tin.

Mặc dù Thụy Vương còn không có ý thức được hắn ta đối với vị trí tối cao kia hướng tới, nhưng sẽ có một ngày, hắn ta sẽ biết.

Mà đến thời điểm đó, chính là lúc Thụy Vương cần “Làm đại sự”.

Lưu Đồng là huynh đệ thân mật với hắn ta, như thế nào sẽ không theo giúp đỡ?

Thường Nhuận Chi sợ chính là chuyện này.

Nam nhân có thể làm đại sự, nhưng loại đại sự này cần đem đầu thuyên ở lưng quần mang theo, ai sẽ không sợ?

Chỉ sợ có một chút sai lầm, mạng nhỏ phải mất đi.

Nàng chỉ nghĩ tới những ngày được an an ổn ổn phú quý bình an, ngập trời vinh hoa phú quý như vậy nàng không muốn.

Nếu thật có một ngày kia, Lưu Đồng sẽ nghe lời nàng ném Thụy Vương xuống, thậm chí cùng Thụy Vương phân rõ giới hạn sao?

Thường Nhuận Chi cười khổ.

Đừng nói hắn sẽ không, cứ tính hắn sẽ, hắn cùng Thụy Vương quan hệ thân mật, nàng cùng Thụy Vương phi có quan hệ tỷ muội, muốn tránh đi vậy cũng là chuyện không có khả năng.

Thường Nhuận Chi suy nghĩ tới xuất thần, bên kia Ngụy Tử gọi nàng: “Cô nương, phòng bếp tới hỏi, cửu Hoàng tử muốn trở về dùng bữa tối hay không?”

Vốn hôm nay Lưu Đồng trở về, Thường Nhuận Chi phân phó phòng bếp làm một bàn đồ ăn cho hắn đón gió tẩy trần, kết quả hắn không trở về phủ, ngược lại chạy tới phủ Thụy Vương.

Thường Nhuận Chi không muốn lưu nguyên liệu nấu ăn  tươi mới này chờ hắn trở về lại làm đồ ăn.

Giữa trưa khi phòng bếp nói với Thường Nhuận Chi, đem nguyên liệu nấu ăn đều cầm đến làm, lúc này đang khó xử muốn hay không lại đi chọn mua chút tươi mới, chuẩn bị làm bữa tối cho cửu Hoàng tử.

Nghe nói ngọ thưởng, cửu Hoàng tử phi bởi vì chuyện cửu Hoàng tử không hồi phủ mà sinh khí, người ở phòng bếp sờ vuốt không rõ tì khí của chủ mẫu, chỉ có thể cho người tới hỏi.

Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử, suy nghĩ một chút nói: “Chờ chàng trở về lại nói.”

Ngụy Tử nhận mệnh, cười cười đi tới phòng bếp truyền lời.

Thường Nhuận Chi gọi nàng ta lại nói: “Gần nhất ngươi nhưng là ăn nghiện, thường thường lại chạy tới phòng bếp. Ta xét bớt đồ ăn của ngươi sao?”

Ngụy Tử xoay người lắc đầu, cười hì hì nói: “Gần đây nô tì muốn trường thân thể, cùng phòng bếp đánh hảo giao tế, cũng tốt thường thường có thể kiếm chút chỗ ăn tốt.”

“Người bao lớn rồi, còn trường thân thể?” Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói.

Mặt Ngụy Tử hơi đỏ, xoay thân chà chà chân, chạy tới phòng bếp.

“Nàng ta làm sao vậy?” Thường Nhuận Chi hỏi Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng cười nói: “Cửu Hoàng tử đã trở lại, Hoa Trạch cũng đã trở lại. Nàng ta cao hứng.”

“Ta biết.” Thường Nhuận Chi vuốt cằm: “Ta hỏi là, cảm giác gần đây khẩu vị của nàng ta có chút lớn.”

Diêu Hoàng nói: “Nô tì nghe nàng ta nói thầm một hai lần, nói đại nương phòng bếp nói nàng ta rất gầy, ăn nhiều có thể mập lên chút”

Diêu Hoàng nói đến đó cười cười: “Nhóm cụ bà không phải đều nói, mập mới mượt mà mới tốt sinh hài tử sao?”

Thường Nhuận Chi bật cười: “Cho nên nàng ta liền dùng sức muốn đem chính mình ăn mập? Ta coi nàng ta cũng thật sự là nghe gió coi như mưa.”

Diêu Hoàng cười, thả rèm xuống, nói: “Cô nương không quan tâm nàng ta, nàng ta ăn nhiều chút cũng tốt, bao nhiêu có thể đổ đổ miệng của nàng ta.”

Thường Nhuận Chi buồn cười, thoát hài nằm xuống, nói: “Ta ngủ một khắc sẽ dậy, đừng cho ta ngủ lâu, miễn cho đầu lại choáng váng.”

Diêu Hoàng xác nhận.

Thường Nhuận Chi ngủ trưa, sau khi thức dậy mới biết Lưu Đồng còn chưa có trở về.

Nàng cũng không biểu hiện ra ngoài có gì dị thường, chỉ cho người phô sinh tuyên, lẳng lặng đề bút viết chữ.

Cùng lúc đó, trong phủ Thụy Vương.

Thụy Vương cùng Lưu Đồng tương đối mà ngồi, trung gian cách một cái bàn.

Hạ nhân canh giữ bên ngoài thư phòng, phòng trong chỉ có hai huynh đệ bọn họ.

Cửa sổ đóng cửa, kín không kẽ hở.

Trên bàn đặt mấy phong thư, đều đã bị mở ra xem qua.

Sắc mặt Thụy Vương cùng Lưu Đồng đều nặng nề.

Thụy Vương chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng, thật lâu sau than một tiếng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Hôm nay Tiểu Cửu hồi kinh, Thụy Vương cũng thu được tin tức, đoán trước Tiểu Cửu sẽ trực tiếp đến vương phủ tìm hắn ta, cho nên từ buổi sáng, hắn ta cũng liên tục chờ Tiểu Cửu đăng môn.

Quả nhiên, Tiểu Cửu tới phủ Thụy Vương trước, sau khi rửa mặt xóa đi phong trần trên người, chờ không kịp dùng cơm trưa liền muốn cùng hắn ta nói chuyện.

Cũng may hắn ta khuyên trụ, trước nhường Tiểu Cửu dùng xong ngọ thiện, lại thôi hắn đi ngủ một giấc, lúc này hai người mới nói chính sự.

“Chuyện của Vũ Văn gia… Đệ phải làm sao hồi phụ hoàng?” Lưu Đồng xuy cười một tiếng: “Nói hay không, trong lòng phụ hoàng đều có đếm. Dù sao luận đứng lên, đây mới là trưởng tử.”