Editor: Bộ Yến Tử

Thụy Vương trầm ngâm thật lâu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Cửu, đệ coi như không biết đi.”

Lưu Đồng chậm rãi nắm chặt tay: “Lại muốn nhẫn sao?”

“Không đành lòng, có thể như thế nào?” Thụy Vương trầm giọng nói: “Chuyện vị thiếu gia Vũ Văn gia có thể là Hoàng tử, đệ cảm thấy loại gièm pha này, có thể truyền ra ngoài sao?”

Thụy Vương đứng lên đi hai bước, nói: “Phụ hoàng tự khoe khoan tình thâm ý trọng với Thuần Khác Hoàng hậu, mặc dù người trong hậu cung đếm không ít, nhưng mà không thấy phụ hoàng đặc biệt sủng ai. Nếu đám thần tử kia mà biết, lúc phụ hoàng còn trẻ từng cẩu thả cùng phu nhân Vũ Văn gia, còn sinh ra được một nhi tử, thậm chí kẻ này còn lớn tuổi hơn Thái tử mấy tháng… Chỉ sợ sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.” [Tử: Đúng là ngựa đực giống y như Thái tử! Cha con mờ.^~^]

Lưu Đồng cúi mắt, nói: “Chuyện danh dự của phụ hoàng, tự nhiên không thể tuyên chi ở miệng. Nhưng vị ở Vũ Văn gia này… Đã phái người ám sát ngũ ca là thật. Phụ hoàng không phải là vì bảo vệ hắn ta, mới đè ép chuyện này xuống sao?”

Lưu Đồng mím môi nhìn Thụy Vương: “Phụ hoàng bất công Thái tử cũng thôi đi, dựa vào một nhi tử tư sinh lại tùy ý làm bậy đến tận đây, phụ hoàng cũng có thể bất công hắn ta?”

Thụy Vương chắp tay sau lưng đứng hồi lâu, chậm rãi nói: “Phụ hoàng vốn là người xử sự ôn hòa, không muốn mâu thuẫn kích phát người, theo ông ta xử lý thế gia công phủ, thủ đoạn dùng trên Hầu phủ hiển nhiên tiêu biểu. Bây giờ tuổi phụ hoàng càng lớn, tâm càng mềm. Thái tử là nhân tuyển ông ta chọn, tự nhiên phụ hoàng hi vọng Thái tử có thể sau khi ông ta trăm năm, an ổn kế vị đăng cơ. Còn về đứa con trai tư sinh kia… Nói vậy phụ hoàng là cảm thấy hổ thẹn, cho nên không đành lòng trách móc nặng nề. Dù sao, phụ hoàng vĩnh viễn không có khả năng công bố thân phận của hắn ta, nghênh hắn ta trở về hoàng thất.”

Lưu Đồng nhìn một bên mặt Thụy Vương, nói: “Phụ hoàng bất công Thái tử, bất công đứa con tư sinh đó, làm sao không thấy bất công ngũ ca?”

Thụy Vương cười cười, nói: “Thái tử là đích tử, đứa con tư sinh kia là trưởng tử, phụ hoàng tự nhiên coi trọng nhiều hơn. Còn ta không phải không thèm để ý. Dù sao, ta cùng Kỳ Vương huynh, Lễ Vương huynh, Chúc Vương huynh còn có Sầm Vương đệ, phụ hoàng đều xem giống nhau. Đều là 『Không phải nhi tử Hoàng hậu sở sinh』.” 

[ Tử: tui chỉ tội nghiệp cho Đồng ca mà thôi, dù sao Thụy Vương cũng được lão già đó để tâm tới chút xíu, còn Đồng ca bị vứt bỏ qua một xó co ro ôm đau đớn một mình. Vậy mà không biết tự mình đau mình lại đi đau thay Thụy Vương.]

Thụy Vương cười cười: “Này cũng là không hoạn quả mà hoạn không đều.”

“Nhưng cừu này, ngũ ca cùng vị kia ở Vũ Văn gia đã kết xuống.” Lưu Đồng nói tiếp.

“Thì tính sao?” Thụy Vương thản nhiên nói: “Hắn lại không có khả năng đến kinh thành tìm ta xúi quẩy, còn ta, cũng không thể đi Duyện Châu tìm hắn ta phiền toái. Mặc dù kết thù, hắn ta có năng lực làm khó dễ được ta?”

Lưu Đồng thì không lạc quan như vậy.

“Đệ có tiếp xúc qua với người này, hắn ta vẻ mặt tối tăm, tướng mạo khắc nghiệt, khi nhìn đệ trong mắt đều ẩn ẩn hận ý. Người điên cuồng sẽ làm ra việc điên cuồng gì, vậy cũng không thể đoán trước được.”

Lưu Đồng nói: “Càng là lần này, bắt hai nhà Tề – Lỗ, nói vậy là sẽ phế đi hai nhà này. Sau này ở Duyện Châu, có thể là thiên hạ của Vũ Văn gia, một mình Vũ Văn gia độc đại, vậy thì nguyên khí diễm nhà Vũ Văn chỉ sợ càng thêm tăng vọt.”

Lưu Đồng dừng một chút, cười lạnh: “Ngũ ca, lần trước phụ hoàng phái huynh đi Duyện Châu ám tra bạo loạn ở đó, sau đó lại nhường đệ mang binh đi tróc nã trọng phạm quan trọng hai nhà Tề – Lỗ, dường như chưa từng nghĩ tới, đệ sẽ biết rõ thân phận Vũ Văn Thì Nguyên. A, ông ta vạn vạn không thể tưởng được, Vũ Văn Thì Nguyên là tự mình bật đến trước mặt đệ nói rõ thân thế của hắn ta. Huynh nói, nếu phụ hoàng biết ông ta gắt gao giấu chuyện này, lại bị đương sự dễ dàng nói ra, không biết biểu cảm trên mặt như thế nào?”

Thụy Vương nhìn song cửa sổ không nói, Lưu Đồng tự cố tự cười lạnh nói: “Thân là thiếu gia Vũ Văn gia, Vũ Văn Thì Nguyên cùng thiếu gia hai nhà Tề – Lỗ cũng có lui tới. Mấy năm nay, Vũ Văn Thì Nguyên không biết từ trong miệng thiếu gia hai nhà, biết được bao nhiêu chuyện tốt mà Thái tử cùng Chúc Vương làm. Việc này một khi bị hắn ta lật ra, vậy hậu quả…”

Vẻ mặt Lưu Đồng hung ác: “Cũng thế, nhìn Vũ Văn Thì Nguyên kia cũng không phải người an phận gì, lại chờ hắn ta cùng Thái tử bọn họ chó cắn chó mới tốt.”

Thụy Vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lưu Đồng, như trước trầm mặc không nói.

Huynh đệ hai người các hoài tâm sự, thật lâu sau Lưu Đồng mới nói: “Tả Kiêu Vệ đã bắt tội phạm quan trọng hai nhà Tề – Lỗ tới nha môn Hình bộ, có mấy cái ở địa phương Duyện Châu liền giơ chân đứng lên mắng chửi người, đệ cũng quyền đương giết gà dọa khỉ cho một đao làm thịt. Trên đường nghe bọn họ ném ra một ít lời nói chịu tội, cũng làm cho người ta nhớ xuống hình thành tấu chương. Ngũ ca cảm thấy, bước tiếp theo đệ nên làm như thế nào?”

Thụy Vương trầm ngâm một lát: “Phụ hoàng cho đệ đi Duyện Châu tróc nã tội phạm quan trọng, mà những người này cũng vào đại lao Hình bộ, đệ không cần quản. Đệ cứ viết một điều trần xử lý việc này, lại viết một tấu chương sửa sang lại hai nhà này cho tốt rồi trình lên, chuyện này đệ tính như xong xuôi. Chuyện còn lại, cũng không phải đệ có thể quản.”

Lưu Đồng đáp ứng, lại hừ lạnh nói: “Khi đệ hồi kinh cùng Tả Kiêu Vệ Trường giải người vượt qua đại lao Đại Lý tự, Tả Kiêu Vệ Trường lại nói phụng ý chỉ phụ hoàng muốn áp giải người đến đại lao Hình bộ. Hình bộ là địa bàn của Chúc Vương, do tâm tật của hắn ta chưa khỏi còn phải tịnh dưỡng, chức quyền ở Hình bộ phụ hoàng đã thu trở về. Áp giải người đến Hình bộ, đương nhiên là phụ hoàng ngầm xử lý chút chuyện để vụ lợi. Vì bảo vệ Thái tử và Chúc Vương, phụ hoàng làm thật nhiều chuyện nhỉ.”

Thụy Vương than nhẹ: “Tốt lắm, việc này đệ không cần phải xen vào.”

Thụy Vương đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lưu Đồng: “Lúc trước cửu đệ muội còn đặc biệt đến vương phủ tìm ta hỏi chuyện đệ ở Duyện Châu, nàng rất lo lắng cho đệ. Sau khi hồi phủ đệ nên hảo hảo nói cùng nàng. Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, đệ nhiều lắm hò hét.”

Lưu Đồng nở nụ cười, nói: “Nhuận Chi tâm nhãn mới không nhỏ.”

“Vậy cũng chưa chắc.” Thụy Vương cười nói: “Mượn chuyện lúc này đệ về kinh, không về phủ Hoàng tử nói với nàng một tiếng lại chạy tới chỗ ta mà nói, bảo đảm trong lòng nàng có chút không thoải mái. Tóm lại, dỗ nữ nhân cho tốt, đối với đệ không có chỗ hỏng.”

Lưu Đồng cười nhẹ: “Ngũ ca có kinh nghiệm, đệ tự nhiên nghe ngũ ca.”

“Bớt trêu ghẹo ta đi.” Thụy Vương cười nói: “Có một người vợ hiền, tỉnh đệ bao nhiêu chuyện. Tốt lắm, trở về đi, đừng làm cửu đệ muội sốt ruột chờ. Hảo hảo nghỉ ngơi hồi phục một đêm, ngày mai tới trước mặt phụ hoàng phúc mệnh.”

Lưu Đồng lầm bầm nói phụ hoàng không cần thiết hắn phục mệnh gì, cùng Thụy Vương cáo từ sau đó chạy về phủ Hoàng tử.

Thường Nhuận Chi nhận được tin Lưu Đồng hồi phủ khi mới luyện xong một ngàn chữ, đang rửa bút, nghe hạ nhân bẩm báo cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, không phân phó gì, chỉ nói: “Nên vội cái gì đều vội đi thôi.”

Diêu Hoàng bảo đám nha hoàn đều ra ngoài, một bên khuyên nhủ: “Cô nương không đi nghênh đón sao?”

“Chàng không cần ta dẫn đường.” Thường Nhuận Chi lắc đầu nói: “Lại nói, khi giữa trưa ta có nghênh đón chàng rồi.”

Diêu Hoàng ngầm thở dài, lòng nói cô nương còn chưa hết giận, ngủ một buổi trưa, lúc này luyện chữ, đều uổng phí.

Lưu Đồng đi ở trong phủ cũng buồn bực, hỏi hạ nhân bên cạnh: “Hoàng tử phi đâu?”

“Hoàng tử phi ở chủ viện.”

“Nàng không nhận được tin ta trở về sao?” Lưu Đồng lại hỏi.

Hạ nhân do dự một lúc lâu mới nói: “Tin tức có truyền qua, chính là… Ngụy Tử cô nương nói Hoàng tử phi đang luyện chữ, chắc là nhất thời đi không được…”

Lưu Đồng kinh ngạc nhìn hạ nhân kia một hồi lâu, có chút không xác định hỏi Hoa Trạch đang đi phía sau: “Hoàng tử phi đây là… Tức giận?”