Editor: Bộ Yến Tử

Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi, khi đi mại bước chân không lớn, đi rất ổn trọng.

Ở trước mặt người ngoài, Lưu Đồng vẫn luôn là một bộ thanh lãnh, tính tình không quan tâm người. Hai phu thê bọn họ dọc theo đường tiến vào phủ Thái Tử, cũng không có ai tiến lên hàn huyên.

Tốt xấu gì Thường Nhuận Chi cũng ở phủ Thái Tử đợi nửa năm, đối với địa hình nơi này rất quen thuộc.

Bất quá cũng có một khoảng thời gian không đến đây, hơn nữa lần này là đầy tháng của Thế Tử, hơn nửa phủ Thái Tử đặc biệt làm, chung quanh đều bố trí một phen, xem đi xem lại vẫn có chút xa lạ.

Chính viện ở chủ viện đã triển khai bàn tiệc, các tân khách tốp năm tốp ba đến.

Vài vị Vương gia ngồi chung một bàn tròn, trên mặt là tươi cười, nhìn không khí thật sự là hòa hợp.

Lưu Đồng dừng bước chân, hỏi một nha hoàn hầu hạ trong phủ: “Các Vương phi hiện ở nơi nào?”

Nha hoàn vội đáp: “Các Vương phi lúc này đều ở trong viện, nói chuyện với Thái Tử phi điện hạ.”

Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi nói: “Ta đưa nàng qua đó tìm Ngũ tẩu nhé.”

Vừa dứt lời, bên kia bàn tròn Kỳ Vương mắt sắc nhìn thấy Lưu Đồng, lúc này lên tiếng gọi: “Cửu đệ, mau tới đây!”

Lưu Đồng nghe tiếng gọi nên nhìn lại, lông mày hơi túc khởi.

“Cửu đệ đến!” Lễ Vương cười tủm tỉm tiếp đón hắn.

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng lôi kéo tay áo hắn: “Chàng đi đi, thiếp biết đường mà.”

Lưu Đồng mặc thán, dặn dò: “Cẩn thận chút nha.”

“Dạ.”

Thường Nhuận Chi cười gật đầu, nhìn theo hướng Lưu Đồng đi qua, lúc này mới nói với nha hoàn kia: “Làm việc ngươi đang vội đi, ta tự tìm đường.”

Nha hoàn vội vã cáo lui, Thường Nhuận Chi dẫn theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử đi tới phủ viện Thái Tử.

Bên này Lưu Đồng đi tới trước mặt đám người Kỳ Vương, hành lễ cho vài vị huynh trưởng.

Lễ Vương đón hắn ngồi xuống, cười nói: “Cửu đệ tới có chút trì nha.”

Lưu Đồng trả lời: “Người đến phủ Thái Tử chúc mừng nhiều, trên đường xa mã đổ.”

“Có thể cưỡi ngựa đến mà.” Kỳ Vương cười nói: “Sầm Vương và Sầm Vương phi là cưỡi ngựa đến.”

Tầm mắt Lưu Đồng rơi xuống trên người Sầm Vương, đạm cười nói: “Phải không? Vậy xem ra Sầm Vương mang hạ lễ muốn linh hoạt nhiều lắm, hoặc là còn đổ ở mặt sau.”

Sầm Vương lười biếng dựa lưng vào ghế dựa, nghe vậy nâng đuôi lông mày: “Thái Tử thiếu cái gì chứ? Không mang theo hạ lễ, nói vậy Thái Tử cũng sẽ không thể nói cái gì. Chủ yếu vẫn là Cửu đệ muội sẽ không duyên cớ đi cưỡi ngựa.”

“Hả?” Tinh quang trong mắt Kỳ Vương chợt lóe: “Sầm Vương làm sao mà biết?”

“Ngày ấy cùng phu thê Cửu đệ tới mã tràng.” Sầm Vương đáp một câu, tựa tiếu phi tiếu: “Lời này của Kỳ Vương huynh hỏi có thể gọi là người không yên.”

Kỳ Vương cười như xuân phong, triển khai lắc lắc quạt xếp.

Chúc Vương đã lâu chưa lộ diện ngồi bên cạnh, thanh âm thô cát: “Lục đệ, khi nào thì ngươi giao hảo với Cửu đệ vậy? Còn cùng phu thê Cửu đệ tới mã tràng.”

Sầm Vương vui cười nói: “Chính là ngày ấy vừa vặn tiến đến cùng nơi.”

“Thì phải, là các ngươi không giao hảo, chỉ là ngẫu nhiên gặp?” Chúc Vương hừ một tiếng: “Ta nói đi.”

Chúc Vương thốt ra lời này, không khí có chút tẻ ngắt.

Chúc Vương hùng hồn không thèm để ý, tự mình uống một ngụm trà, lại đại liệt liệt nói: “Đúng rồi Cửu đệ, gần đây có tin đồn liên quan tới Hoàng Tử phi nhà ngươi đó, nhưng mà chuyện này truyền ra có chút quảng, ngay cả Vương phi nhà ta cũng nghe nói.”

Cơ thể Lưu Đồng chợt cương cứng, sắc mặt chìm xuống: “Phải không? Truyền cái gì vậy?”

Chúc Vương giống như thuận tiện, nói: “Nói nàng ghen tị, đuổi thông phòng ra khỏi phủ không nói, ngay cả mặt mũi cũng không cho Thái Tử, đuổi nữ quan Thái Tử cho ra khỏi phủ.”

Lưu Đồng cười cười, nhìn về phía Lễ Vương nói: “Lễ Vương chưởng quản Lễ bộ, đối với quy củ lễ nghi, chắc là quen thuộc nhất. Cửu đệ không hiểu cái này, nhưng cũng biết, chủ mẫu một phủ, xử trí chuyện nội viện vặt vãnh trong phủ, chính là bổn chuyện nên làm. Tam ca, huynh thấy đệ nói đúng sao?”

Bỗng nhiên bị điểm danh, Lễ Vương sợ run, cười khiêm tốn: “Chủ mẫu theo『 Quy củ lễ pháp 』xử lý nội vụ trong phủ, tự nhiên là việc phải làm.”

Khi Lễ Vương nói chuyện, cường điệu bốn chữ “Quy củ lễ pháp”.

Chúc Vương hét lên: “Nghe được sao, nếu như xử lý việc nội viện mà không chiếu theo quy củ lễ pháp, vậy còn không lộn xộn?”

Chúc Vương dứt lời, nhìn về phía Lưu Đồng nói: “Ta nói Cửu đệ à, nữ nhân không nghe lời, ngươi phải quản chứ. Bằng không tùy ý nàng như vậy, một ngày kia không biết có cưỡi lên trên đầu ngươi? Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi sợ vợ đó. Ha ha.”

Chúc Vương nói đến cuối cùng, lại vẫn cười cười.

Người đầy bàn cũng cười theo.

Thụy Vương bưng trà, trong tiếng cười của đám người họ bỗng nhiên chen vào nói: “Chuyện nhà của Cửu đệ, không phải Tứ ca quản quá rộng đi.”

Tiếng cười của Chúc Vương im bặt, nhìn về phía Thụy Vương trong mắt mang theo ngoan ý: “Làm sao, Cửu đệ làm việc có điều không ổn, ta làm ca ca, còn không thể nói hắn một hai? Phải, Ngũ đệ ngươi và Cửu đệ đi lại gần nhất, cho nên ngươi nói hắn đi, ta nói hắn lại không được? Ý tứ của ngươi là vậy sao?”

Chúc Vương nói đến đây, lại nói tiếp: “Cửu đệ muội là muội thê của Ngũ đệ ngươi, ngươi duy hộ nàng không phải không được, nhưng mà ngươi không thể không chú ý đến Cửu đệ! Để hắn khuất phục ở dưới ghen tị của cọp mẹ, ai thấy qua đi? Nhị ca, Tam ca, các huynh nói đúng không?”

Hai mắt Thụy Vương hơi hơi nhíu lại.

Kỳ Vương và Lễ Vương lại không ở đây nói nhiều.

Lưu Đồng hốt cười nói: “Đa tạ Tứ ca vì đệ nói chuyện.”

Chúc Vương im lặng, có chút kinh ngạc, nhưng tùy mặc dù là đắc ý: “Cửu đệ biết Tứ ca là vì tốt cho ngươi là được…”

“Như vậy, chẳng bằng Tứ ca trước khuyên nhủ Lục ca như thế nào?” Lưu Đồng cười hàm súc: “Lại nói như thế nào nhỉ, trong phủ của đệ cũng có thị thiếp, nhưng mà Lục ca thì, vẫn luôn bị Lục tẩu quản, trong phủ trừ bỏ Lục tẩu, ngay cả muỗi cái cũng không bay vào được một con. Tứ ca vì đệ đệ bênh vực kẻ yếu như vậy, sao không trước quản Lục ca đi?”

Sầm Vương nghe thấy điểm danh đến mình, tư thế lười nhác nhưng không có biến quá.

Hắn ta nhìn về phía Chúc Vương hay thay đổi mặt cười cười, lắc đầu nói: “Cửu đệ cũng đừng làm khó dễ Tứ ca ngươi, ngươi cũng không phải không biết, khi niên thiếu Tứ ca ngươi và Lục tẩu ngươi còn từng nảy sinh ẩu đả, đến nay lúc có mặt Lục tẩu ngươi, Tứ ca ngươi đều là tránh được thì nên tránh. Nếu Lục tẩu ngươi biết, Tứ ca ngươi giựt giây ta cưới tiểu thiếp, Lục tẩu ngươi có thể bỏ qua cho Tứ ca ngươi sao? Không phải nhấc đao lên đi tới phủ Chúc Vương hắn, chặt chém một hai ngày à?”

Sầm Vương vừa nói vừa cười.

Mọi người đang ngồi ở đây có vài người thấy rùng mình.

Chúc Vương bị nói đến á khẩu không thể trả lời được, phẫn nộ nói với Lưu Đồng: “Ta là vì tốt cho ngươi, Cửu đệ ngươi tự mình cẩn thận suy nghĩ đi!”

Nói xong liền đứng dậy, lấy cớ muốn đi như xí.

Thiếu một người sẽ không xem ánh mắt thẳng tính, vài huynh đệ tán gẫu quên trời đất, nhưng là ấm áp rất nhiều.

Trong lòng Lưu Đồng lại có chút tư vị không phải.

Vốn dĩ hắn không đặt đồn đãi ghen tị trong lòng.

Nhưng mà hôm nay xem ra, lời đồn đãi này không thể bỏ qua.

Bên này huynh đệ hắn nói tới việc làm mai tử, nữ nhân bên kia, có phải hay không cũng hỏi Nhuận Chi một ít đề tài trọng tâm khiến nàng thấy khó chịu?

Nghĩ vậy, Lưu Đồng nhất thời ngồi không được, vừa muốn đứng dậy, liền bị Thụy Vương gọi lại.

[Tử: iu chưa kìa, xót vợ!]

“Tiểu Cửu, đi đâu đó?”

“Đệ…” Lưu Đồng lộ vẻ mặt khó xử, nói khẽ với Thụy Vương: “Nhuận Chi đi nội viện tìm Ngũ tẩu, nữ nhân tụ tập, đệ sợ các nàng cũng nói cái gì ghen tị…”

“Cho nên đâu?” Thụy Vương hiểu rõ nhìn hắn, ánh mắt trong suốt: “Đệ muốn đi thay nàng ngăn cản những đồn đãi nhảm nhí đó sao?”

Lưu Đồng gật đầu.

Thụy Vương nhẹ trách mắng: “Hồ đồ!”