Editor: Bộ Yến Tử

Lưu Đồng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngũ ca, đệ không muốn để nàng chịu ủy khuất.”

“Nàng đã gả cho đệ, có chút ủy khuất, nàng không thể không chịu.” Thụy Vương nói: “Còn có một số trường hợp, nàng không thể không ứng phó.”

Thụy Vương nhìn Lưu Đồng, nói tiếp: “Đệ không có khả năng vì nàng bình định hết thảy chướng ngại. Tương phản, đệ như lao thẳng đến hộ phía sau nàng, chẳng phải yêu thương nàng, ngược lại là đang hại nàng.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Thụy Vương đánh gãy lời Lưu Đồng: “Đệ là một Hoàng Tử, ba ba chạy vào nội viện phủ Thái Tử, giống cái gì hả? Nếu như Cửu đệ muội có gì không thể ứng phó, còn có Ngũ tẩu đệ ở đó mà, khẩn trương cái gì.”

Lưu Đồng giống như nhụt chí hít sâu một hơi, ném mặt qua một bên, thấp giọng nói: “Ngũ ca, gần đây huynh ngày càng nghiêm khắc.”

Thụy Vương cúi mâu không nói, Lưu Đồng hỏi: “Là vì án giết người ở kỹ lâu chưa được phá sao?”

Thụy Vương lắc đầu, nửa ngày sau nói: “Hôm nay là yến trăm ngày của Thế Tử, không nên nói đến chuyện huyết tinh.”

Lưu Đồng yên lặng gật đầu.

Lại nói bên kia.

Thường Nhuận Chi tìm được nội viện, người hầu hạ bên người Thái Tử phi còn chút nhận thức với nàng, vội ân cần tới dẫn đường cho nàng.

Hương trong phòng, Vương phi, các Hoàng Tử phi tề tụ, đang vây quanh giữa Thái Tử phi cười đùa nói chuyện.

Bà vú đứng ở một bên, trong lòng ôm một cái tã lót gấm vóc, nói vậy chắc là Thế Tử.

Nghe nha hoàn thông báo nói Cửu Hoàng Tử phi đến, Thái Tử phi còn chưa ra tiếng, Sầm Vương phi trước nở nụ cười: “Ai u, sẽ chờ Cửu đệ muội ngươi.”

Thường Nhuận Chi bước lên phía trước hành lễ cho Thái Tử phi cùng vài vị Vương tẩu, các đệ muội cũng nhanh chóng cùng nàng hành lễ.

Ánh mắt Sầm Vương phi nhìn nàng ôn hòa, ẩn ẩn còn có loại cảm giác thân thiết của người đồng đạo.

[Tử: Các người đẹp có đoán ra không. Vị này tưởng rằng có người cọp mẹ giống mình đó. Bó tay! (^-^)!!!??]

Thái Tử phi gọi nàng tiến lên, cười hỏi: “Làm sao trễ như thế mới đến? Đều phải khai tịch.”

Thường Nhuận Chi nói: “Trên đường có chút đổ.”

Sầm Vương phi che miệng cười nói: “Là ngươi luyến tiếc rời khỏi người Cửu Hoàng Tử nhà ngươi đi? Ta đều nghe nói qua.”

Các Vương phi và Hoàng Tử phi khác đều phụ họa nở nụ cười, bất quá vẫn luôn cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

Thái Tử phi ho khan, cười nói: “Người tới, mau dọn chỗ cho Cửu Hoàng Tử phi.”

“Tới ngồi nơi này với ta đi.” Sầm Vương phi xung phong nhận việc nói: “Ta ngồi mệt mỏi, vừa vặn đứng một lát.”

Sầm Vương phi thập phần nhiệt tình, tiến lên lôi kéo Thường Nhuận Chi ngồi xuống, một bên cười nói: “Ngược lại không nghĩ tới, nhìn Cửu đệ muội bộ dáng ôn nhu yếu yếu, nhưng cũng là người trong lòng không chấp nhận được một hạt cát.”

Cuối cùng thì Thường Nhuận Chi cũng hiểu rõ, ngày ấy tiểu Hàn thị đề nghị nàng hư cấu Mạc nữ quan quyến rũ Lưu Đồng, cũng nên nói chuyện này với Sầm Vương phi, nói rằng Sầm Vương phi sẽ cùng nàng “Có điều cộng minh” là ý tứ này à.

Nụ cười trên mặt Thái Tử phi càng giả tạo, cơ hồ có chút không nhịn được.

Thái Tử phi không hé răng, Kỳ Vương phi biết quy củ, nên cũng không thể ở phía trước hé răng.

Còn Lễ Vương phi, niệp phật châu trong tay, không lên tiếng, miệng vẫn không nhắm lại.

Chúc Vương phi cao quý lãnh diễm ngồi ở trong góc khuất nhất, tựa tiếu phi tiếu, coi như đang nhìn trò khôi hài.

Thụy Vương phi nghĩ muốn mở miệng nói giúp Thường Nhuận Chi, lại vẫn bị Sầm Vương phi đoạt trước.

“Cửu đệ muội, mau cùng ta nói xem, ngươi làm sao đuổi thông phòng và nữ quan kia khỏi phủ?”

Thường Nhuận Chi xấu hổ cười cười, giải thích: “Thông phòng kia, là tự mình muốn rời khỏi phủ sinh sống, không phải muội đuổi nàng ta cách phủ…”

“Hả?” Sầm Vương phi hiếu kỳ nói: “Không phải ngươi đuổi đi sao?”

Thường Nhuận Chi lắc đầu.

“Thích, bạch kích động một hồi.” Sầm Vương phi bĩu môi: “Ngươi cũng đừng không dám thừa nhận, thực ra nếu có đuổi thông phòng khỏi phủ, thì như thế nào chứ? Đó còn rất nhân từ nha, nội viện nhà ai hàng năm bất tử một hai người như vậy.”

“Sầm Vương phi.” Thái Tử phi cảnh cáo nói: “Hôm nay là trăm ngày của Thế Tử, Sầm Vương phi vẫn cứ không cần tùy tâm sở dục, miệng không chừng mực thì sẽ tốt hơn.”

Sầm Vương phi xoay người nhìn Thái Tử phi cười cười, nhưng trên nét mặt của nàng ta, Thường Nhuận Chi lại phẩm ra hai phân khinh thường.

“Thái Tử phi nói phải, đệ muội thụ giáo.”

Sầm Vương phi nhàn nhàn lễ một cái, ngồi xuống một bên, mịt mờ nhìn Thái Tử phi một mắt, ngầm có ý khiêu khích.

“Đúng rồi Cửu đệ muội, thông phòng là tự mình rời phủ, vậy còn nữ quan cũng không phải tự mình cách phủ đi? Sao nàng ta cũng cách phủ vậy?” Sầm Vương phi hỏi rất ôn hòa, nhưng mà ánh mắt vẫn liếc về phía Thái Tử phi: “Tốt xấu gì cũng là người phủ Thái Tử đưa tới, ngay cả ta cũng không dám tùy tùy tiện tiện đuổi đi.”

Các Vương phi và Hoàng Tử phi đang ngồi nhất thời đều muốn trút ánh mắt xuống trên người Thường Nhuận Chi.

Nữ quan phủ Thái Tử đưa tới, các phủ đều có, mặc kệ vừa lòng hay không vừa lòng, ở mặt ngoài đều là vô cùng cao hứng tiếp nhận. Cho tới nay mới thôi, cũng chỉ có một mình Thường Nhuận Chi, đuổi nữ quan đi.

Việc này đối với nàng mà nói, mặt ngoài các Vương phi và Hoàng Tử phi nói nàng không hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng có bao nhiêu bội phục nàng.

Ngay cả Sầm Vương phi đều phải hao phí một phen công phu mới có thể đuổi người, trời ạ, Cửu Hoàng Tử phi liền như thế đuổi đi.

Thường Nhuận Chi nhớ tới lời mà tiểu Hàn thị nói với nàng, trong khoảng thời gian ngắn có chút tiến thối lưỡng nan.

Thật sự muốn ở trước mặt các Vương phi, Hoàng Tử phi, nói Mạc nữ quan quyến rũ Cửu điện hạ sao?

Thường Nhuận Chi còn đang do dự, Diêu Hoàng nhìn nàng một cái, cổ nổi giận, lộ ra một bộ biểu cảm tức giận cùng bất bình, nói: “Nàng ta minh mục trương đảm quyến rũ Cửu điện hạ, chẳng lẽ cô nương còn yêu thương thanh danh của nàng ta, thay nàng ta che dấu sao? Hiện tại khen ngược, thanh danh cô nương đều bị bêu xấu!”

Diêu Hoàng thốt ra lời này, Thường Nhuận Chi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng ta.

Ngụy Tử có hai phân không rõ, nhưng nàng ta nhất quán cùng Diêu Hoàng phối hợp ăn ý, lúc này cũng học bộ dáng Diêu Hoàng nói: “Nói đúng là, cô nương cũng quá thiện tâm đi.”

“Chuyện như thế nào?” Sầm Vương phi thấy trong đó có chuyện xưa, vội mở miệng hỏi.

Diêu Hoàng nhân tiện nói: “Hồi Sầm Vương phi, Hoàng Tử phi nhà nô tì là cảm thấy việc xấu trong nhà không thể lộ ra bên ngoài, cũng không muốn hủy cả đời Mạc nữ quan, cho nên mới im miệng không nói. Nhưng không nghĩ tới, sau khi Mạc nữ quan rời khỏi phủ, thế nhưng đổi trắng thay đen, vu hãm Hoàng Tử phi nhà nô tì… Này mấy **** gia Hoàng Tử phi nghe xong lời đồn đãi nhảm nhí này, trong lòng cũng không chịu nổi, mắt nhìn đều tiều tụy rất nhiều.”

Diêu Hoàng hấp hấp mũi, một bộ rất ủy khuất: “Mạc nữ quan kia, ỷ vào việc có vài phần tương tự với Cửu Hoàng Tử phi trước, cân nhắc Cửu điện hạ còn nhớ thương bộ dáng Cửu Hoàng Tử phi trước, thường thường đến lắc lư trước mặt Cửu điện hạ, đợi có cơ hội lại muốn thấu vào lòng Cửu điện hạ. Hoàng Tử phi nhà nô tì thấy vài lần, Mạc nữ quan vẫn không chịu thu liễm.”

Ngụy Tử ngầm chuyển con mắt một chút, nhất thời hiểu rõ ý tứ của Diêu Hoàng —— đây là muốn hắt toàn bộ hắc oa lên trên lưng Mạc nữ quan.

Nàng ta còn ghi hận một cái tát tay của Mạc nữ quan trong lòng, lúc này liền tiếp lời: “Hoàng Tử phi nhà nô tì hiền thục, hỏi Cửu điện hạ có muốn nạp Mạc nữ quan hay không. Cửu điện hạ nói, Mạc nữ quan là nữ quan, nếu như nạp làm thiếp, không phải là làm bẩn chức nữ quan hay sao? Cho nên Mạc nữ quan chỉ có thể là nữ quan, tuyệt đối không thể nhập phủ làm thiếp. Hoàng Tử phi nhà nô tì uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Cửu điện hạ cho Mạc nữ quan, nhưng mà Mạc nữ quan lại mắt điếc tai ngơ, như cũ không biết kiểm điểm.”

Ngụy Tử hết giận hừ một tiếng: “Không chỉ như vậy, Mạc nữ quan còn nói năng lỗ mãng với Hoàng Tử phi nhà nô tì, trong lời nói còn có ý châm ngòi quan hệ chủ tớ trong phủ viện phủ Hoàng Tử. Hoàng Tử phi nhà nô tì không có cách nào, chỉ có thể mời nàng ta cách phủ. Không nghĩ tới, nàng ta vừa ra khỏi phủ liền nói hưu nói vượn, lại hắt toàn bộ nước bẩn lên người Hoàng Tử phi nhà nô tì…”

Lời này của Ngụy Tử thật thật giả giả, lại quả thật câu ra chính mình ủy khuất một cái tát tay, thật sự nhìn như sắp khóc đến nơi.

Điều đó càng khiến cách nói của nàng ta, càng thêm chân thật.