Editor: Bộ Yến Tử

Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi trở lại phủ Cửu Hoàng tử, trời đã tối.

Tinh thần Thường Nhuận Chi còn có chút tốt, hôm nay từ trong phủ Thụy Vương vơ vét mấy tập lời nói làm người ta bật cười, nàng tắm rửa xong, cầm một quyển trong đó xem dưới ánh đèn, bất chợt phát ra tiếng cười.

Nhìn quả thực thú vị, nàng còn có thể giảng cho Lưu Đồng nghe.

Lưu Đồng bật cười phụ họa, bất quá có vẻ không yên lòng.

Thường Nhuận Chi nhìn một lát, liền đặt quyển nói tập xuống, cầm quạt tròn một bên quạt, vừa đi đến giường bên, nhìn Lưu Đồng nói: “Nói đi.”

“Ừm, được… Cái gì?”

Thường Nhuận Chi mở miệng, Lưu Đồng theo bản năng trả lời, đang muốn nói “Buồn cười”, đột nhiên phản ứng lại Thường Nhuận Chi cũng không có hỏi hắn có buồn cười không.

“Nàng đó.”

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Dọc đường trở về bộ dạng chàng có chút không yên lòng, hiện tại suy nghĩ cẩn thận rồi sao?”

Thường Nhuận Chi liêu liêu cổ áo: “Nếu không suy nghĩ cẩn thận, có thể thử nói với thiếp xem? Nếu Thụy Vương không bảo chàng đóng chặt miệng.”

Lưu Đồng bật cười, lấy lòng dựa sát vào người Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi bĩu môi, ghét bỏ đẩy đẩy hắn: “Nóng.”

Lưu Đồng liền tiếp nhận quạt tròn trong tay nàng, gia tăng khí lực quạt gió cho nàng, nói: “Quỷ hẹp hòi, đừng nóng giận, Ngũ ca nói…”

“Biết biết, là không muốn đem việc giấu kín này tiết lộ ra ngoài.”

Thường Nhuận Chi hừ hừ hai tiếng: “Thiếp cũng không có hỏi cái khác, nếu chàng nguyện ý nói, liền nói cho thiếp nghe một chút, nếu không muốn —— “

Nàng hoành Lưu Đồng một mắt: “Thiếp đây muốn đi nghỉ.”

“Nói, ta có việc muốn nói.”

Lưu Đồng vội gật đầu không ngừng, buồn cười ôm vai Thường Nhuận Chi: “Hiện tại tinh thần nàng hoàn hảo, chính là nằm xuống, nàng cũng ngủ không được.”

Thường Nhuận Chi liếc trắng mắt, củng củng thắt lưng bàn ngồi dậy, khẽ nâng cằm: “Nói đi.”

Lưu Đồng lại một trận buồn cười, nhẹ nhàng quát nhẹ mũi nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi đem chuyện hai người Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu, giản lược nói với Thường Nhuận Chi.

“Ngũ ca nói trong lòng ta quá mức hắc bạch phân minh, như vậy không tốt… Nhuận Chi, nàng cảm thấy sao hả?”

Lưu Đồng yên lặng nhìn thê tử của mình.

Tuy rằng hắn lớn hơn Thường Nhuận Chi hai ba tuổi, nhưng mà Lưu Đồng cũng tự mình thừa nhận, một số thời điểm quả thực Thường Nhuận Chi ổn trọng hơn hắn nhiều lắm. Ngay cả Ngũ ca cũng từng thổi phồng nàng.

Có lẽ lời Nhuận Chi nói, có thể dẫn dắt hắn.

Thường Nhuận Chi cụp mắt xuống, Lưu Đồng cảm thấy nàng đang suy tư nên nói làm sao, nhưng thật ra, Thường Nhuận Chi đang ngẩn người.

Bởi vì theo Lưu Đồng cho nàng biết chuyện này, nàng rõ ràng ý thức được, Thụy Vương là đang phát triển nhân tài thân tín cho chính mình.

Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu bất quá là học sinh mới khoa khảo đi ra, Thụy Vương cho hai phân chú ý, cũng không ngạc nhiên.

Lưu Đồng nhìn đến là hai người Hứa, Mạnh, vậy thì nhìn không tới đâu?

Dựa theo Thụy Vương thiện mưu hoa, tính cách có thể ẩn nhẫn, chỉ sợ, hiện tại ở trong triều cũng có không ít người đứng về phía hắn ta đâu.

Càng nghĩ như thế, trong lòng Thường Nhuận Chi lại càng không thể bình tĩnh.

Đoạt quyền chi tranh… Thật sự muốn bắt đầu sao?

“Nhuận Chi à?”

Lưu Đồng khẽ gọi nàng một tiếng, Thường Nhuận Chi phục hồi tinh thần lại, Lưu Đồng hỏi nàng: “Nàng không thấy pháp sao?”

“Ờ… Cái nhìn, có á.” Thường Nhuận Chi vuốt cằm, mím môi hỏi Lưu Đồng nói: “Hôm nay, Thụy Vương trừ bỏ gặp mặt hai người bọn họ, cùng bọn họ nói ở ngoài… Có thể có nói với chàng chút chuyện gì không?”

Lưu Đồng dừng một lát, gật đầu nói: “Có.”

“Nói cái gì?” Thường Nhuận Chi vội hỏi.

“Ngũ ca nói…” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Ngũ ca bảo ta đừng sợ.”

“Đừng sợ?” Thường Nhuận Chi hồ nghi nói: “Đừng sợ cái gì?”

Lưu Đồng không nói, Thường Nhuận Chi giật mình, theo bản năng đưa tay che miệng.

Vỗn dĩ trong lòng Lưu Đồng có chút trầm trọng, thấy bộ dạng nàng hơi có chút đần độn, không cẩn thận bật cười.

Thường Nhuận Chi hoàn hồn, xấu hổ vặn hắn một cái.

Hai phu thê cười đùa một trận, đồng thời dừng lại tiếng cười cùng làm ầm ĩ.

Lưu Đồng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “Nhuận Chi, nàng còn chưa nói, Ngũ ca nói ta quá mức hắc bạch phân minh sẽ không tốt, nàng thấy sao hả?”

Thường Nhuận Chi châm chước, nói: “A Đồng, thẳng thắn mà nói, thiếp cảm thấy Thụy Vương nói đúng.”

Lưu Đồng nghiêm cẩn nhìn nàng, chăm chú lắng nghe.

Thường Nhuận Chi khẽ cười, tóm mặt hắn xuống, nói: “A Đồng, trên đời này, nào có thuần túy người tốt hoặc là thuần túy người xấu? Mặc dù là thánh nhân, cũng không có khả năng không phạm sai. Huống chi nói trắng ra là, thế giới này có rất nhiều màu sắc, ở giữa đen và trắng còn có màu xám. Thí dụ như người. Mượn Hứa Duật Hoài mà nói. Người như hắn ta nếu là để Thụy Vương dẫn đường làm quan, có lẽ là một vị quan tốt. Nếu là vượt qua lưu lại dưới trướng Thái tử, vậy thì hơn phân nửa chính là tham quan ô lại.”

Lưu Đồng nhíu mày nói: “Nhưng mà Hứa Duật Hoài…”

“Hắn ta có lẽ vì tư lợi, nhưng chỉ cần hắn ta nắm chắc tuyến, trên đầu người có thể vận tác thích đáng, để hắn ta phát huy ra năng lực lớn nhất, vậy hắn ta làm quan không thể nào lên án.” Thường Nhuận Chi cười cười: “Một thanh kiếm, có thể cứu người, cũng có thể giết người. Đoan xem ý muốn người chấp kiếm như thế nào.”

Lưu Đồng yên lặng tiêu hóa lời Thường Nhuận Chi nói, lại hỏi nàng: “Nếu như… Kiếm phản phệ người chấp kiếm thì sao?”

Thường Nhuận Chi sửng sốt.

Lưu Đồng nói: “Vô pháp xác nhận chân tình vì chủ kiếm hay không, cũng có thể dùng sao? Người, chẳng phải vật.”

Ngụ ý của Lưu Đồng chính là, trên nhân tính của Hứa Duật Hoài có khuyết điểm như vậy, cũng có thể là nguyên nhân hắn ta không trung tâm với người. Người như vậy, sử dụng cũng lo lắng, còn không bằng không cần.

Trong khoảng thời gian ngắn Thường Nhuận Chi không biết nên trả lời Lưu Đồng như thế nào.

Hai người lặng im một lát, vẫn là Lưu Đồng dẫn đầu mở miệng: “Xem ta, để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Hắn đưa tay vỗ vỗ trán mình, cười nói: “Được rồi, việc này, vẫn nhường Ngũ ca phiền não đi thôi.”

Thường Nhuận Chi nở nụ cười, tự đáy lòng nói: “A Đồng, Thụy Vương bảo chàng đừng sợ, chàng cũng đừng lo lắng nhiều quá. Nếu như Thụy Vương đã quyết định cái gì, nói vậy hắn ta sẽ suy nghĩ chu toàn, cũng có thể kiên định đi từng bước một, sẽ không phạm lỗi lầm tín người đâu.”

Lưu Đồng gật đầu, cảm thán nói: “Phàm là chuyện Ngũ ca muốn làm, còn chưa bao giờ không có làm được. Từ trước tính tình huynh ấy lười, ngược lại cũng không có tục sự gì quấn thân, bây giờ…”

Lưu Đồng dừng lại, cúi đầu cười cười: “Tốt lắm, cũng trễ rồi, mau ngủ đi.”

Lưu Đồng đỡ Thường Nhuận Chi nằm xuống, nhẹ nhàng phủ phủ bụng nàng.

Thường Nhuận Chi đưa tay phúc ở trên mu bàn tay hắn, thuận thế nghiêng người kéo tay hắn qua, tựa vào bên cánh tay hắn, nhắm mắt lại an ổn ngủ.

Lưu Đồng diêu quạt tròn một lát, cũng nặng nề ngủ.

Ngày thứ hai thi đình, hưu hướng.

Đại sự cử quốc ba năm một lần, tuy rằng không can hệ lớn tới Lưu Đồng, nhưng thân là người hoàng thất, sáng sớm Lưu Đồng vẫn phải vào cung.

Hắn đi chân trước, chân sau Thường Âu liền vào phủ Cửu Hoàng tử.

“Tiểu Tứ làm sao lại đến?” Thường Nhuận Chi vừa mừng vừa sợ: “Trong phủ không có đệ thiếp mời đến.”

Thường Âu kêu một tiếng Tam tỷ tỷ, vò đầu nói: “Đệ lặng lẽ đến.”

“Sao lại muốn tới đây?” Thường Nhuận Chi một bên hỏi, một bên để Diêu Hoàng phân phó phòng bếp làm chút điểm tâm Thường Âu yêu thích.

Thường Âu cười hắc hắc, nói với Thường Nhuận Chi: “Hôm nay không phải văn thử thi đình sao? Đệ chuồn ra, muốn nghe xem dân chúng nghị luận ra sao.”

Thường Âu uống một hớp trà lớn, lại nói: “Nếu không phải võ cử thử đã qua, đệ còn tưởng báo danh, thử trình độ của mình một lần.”