Editor: Bộ Yến Tử
Thường Nhuận Chi nghe vậy, vội đưa tay muốn kiểm tra thân thể hắn ta.
Thường Âu đã là thiếu niên nên cũng biết nam nữ có khác, nhất thời chân tay luống cuống, hai gò má đỏ bừng chạy trốn tới một bên.
“Đệ không tham gia võ cử thử, Tam tỷ tỷ đừng động đệ!”
Thường Âu tự nhận kêu lớn tiếng, kỳ thực thanh âm như muỗi.
Thường Nhuận Chi vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm tỷ sợ nhảy dựng.”
Nàng hoành Thường Âu một mắt: “Cách thái thái đồng ý cho đệ mời võ sư phụ mới bao lâu? Tài học của đệ bao nhiêu? Với mấy cân mấy lượng trọng còn muốn đi thử võ cử thử… Đệ như vậy không gọi dũng cảm, cái này gọi là không biết.”
Thường Âu thụ giáo gật đầu: “Đệ không nói, không vượt qua thì phải là không thử. Bất quá ba năm sau đệ có thể thử.”
“Ba năm sau lại nói.”
Thường Nhuận Chi tức giận nhéo nhéo cánh tay hắn ta… Ưm, ngược lại quả thực có chút cơ bắp.
Nàng thu tay, lạnh nhạt nói: “Tiểu cánh tay cẳng chân nhỏ, còn phải ăn nhiều vài năm cơm mới được. Đừng vừa lên võ cử đài, đối diện một đại hán cường tráng, trực tiếp đi lại liền làm cho đệ nằm sấp xuống.”
Diêu Hoàng và nha hoàn Thu Lâm nhất thời đều thiện ý nở nụ cười.
Thường Âu đến phủ Cửu Hoàng tử cũng không có nghỉ ngơi bao nhiêu thời gian, hắn ta biết bây giờ Thường Nhuận Chi có thai, cũng sẽ không thể giống như trước, dẫn hắn ta ra Hầu phủ đi tửu lâu nghe nhàn thoại. Cùng Thường Nhuận Chi hàn huyên một lát, Thường Âu đứng dậy cáo từ.
Thường Nhuận Chi dặn hắn ta đừng ở bên ngoài lắc lư lâu quá, ngược lại cũng không câu nệ muốn hắn ta trở về.
“Tứ gia nhớ thương cô nương, xuất môn không quên đến thăm cô nương.” Diêu Hoàng ở một bên nhẹ giọng cười nói với Thường Nhuận Chi: “Tứ gia nhìn tuổi tiệm đại, làm việc càng trầm ổn.”
Thường Nhuận Chi vui mừng gật đầu.
Người nhà mẹ đẻ biết chuyện hiểu lẽ van xin hộ nghĩa, bên trong phủ cũng không có yêm châm sự gì, nàng sống ngày quá thật sự thoải mái.
Nhưng mà nhân gia nói vật cực tất phản, vui quá hóa buồn, Thường Nhuận Chi đang hưởng thụ những ngày lành như vậy, trời quang liền có sét đánh tới.
Sau khi thi đình, Nguyên Vũ đế không biết rút phong gì, lại có ý muốn bỏ thêm người vào hậu viện mấy đứa con trai mình.
Trong lúc nhất thời, thế gia, quyền quý, ngoại thích, các văn thần võ quan, phàm là trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi chưa gả, đều rục rịch.
Trong đám nhi tử của Nguyên Vũ đế, tự giác hậu viện nhà mình người quá nhiều, ngược lại cũng có giác ngộ, chờ hoàng đế lão cha trước đem các nữ nhân này chỉ cho các huynh đệ khác, thử lại thử có thể cũng cho chính mình một hai người trở về hay không.
Còn về những nhà có hậu viện quạnh quẽ, trong lòng có chút nói thầm.
Có người âm thầm vui sướng, có người thầm kín nói thầm.
Còn có người, lại bất an không yên.
Thí dụ như Lưu Đồng.
Sau khi biết được tin tức này, Lưu Đồng trước tiên đem chuyện này nói cho Thường Nhuận Chi, dùng một loại phương pháp tương đối khúc chiết uyển chuyển.
Nhất thời trong lòng Thường Nhuận Chi có chút ê ẩm.
Trước khi đi Mạc nữ quan đã nói, bảo nàng chờ Trắc phi qua cửa, lời này vẫn còn văng vẳng bên tai Thường Nhuận Chi.
Bây giờ, Nguyên Vũ đế lại để lộ ra ý tứ chỉ hôn cho đám nhi tử…
Chẳng lẽ bắt đầu từ khi đó, Nguyên Vũ đế đã có ý niệm như vậy?
Nhưng dù vậy, làm sao Mạc nữ quan biết được?
Ý tứ Hoàng đế bệ hạ trong cung làm sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài? Trừ phi… Là từ chỗ phủ Thái tử biết được tin tức.
Thường Nhuận Chi nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Lưu Đồng nhìn sắc mặt không ngờ của nàng, biết trong lòng nàng mất hứng.
“Phụ hoàng để lộ ra ý tứ này, cụ thể, còn không có thực hành.” Lưu Đồng suy nghĩ một chút, nói với Thường Nhuận Chi: “Nếu như phụ hoàng đưa nữ nhân, vào phủ cũng chỉ là thị thiếp, ta nhận lấy qua tay lại đưa đi nơi khác, nói vậy phụ hoàng cũng sẽ không thể chuyên chú ở việc nhỏ bực này. Cho nên, nàng không cần quá để ý.”
Thường Nhuận Chi nhìn hắn, do dự không nói.
Lưu Đồng biết trong lòng nàng lo lắng cái gì, nghiêm cẩn nói: “Nếu phụ hoàng đánh chủ ý muốn chỉ hôn Trắc phi, vậy cũng phải hỏi qua ý kiến ta trước. Ta liều chết không đồng ý, nói vậy phụ hoàng cũng sẽ không thể cố ý làm. Lui một vạn bước, mặc dù phụ hoàng chưa hỏi qua ý tứ của ta liền ban hôn… Ta kháng chỉ không theo, nhiều lắm cũng chỉ chịu chút đau khổ da thịt. Ta sống chung với nàng, không có gì thay đổi.”
Tuy rằng vương tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân, nhưng đây chính là một loại nguyện cảnh tốt đẹp thôi.
Trừ phi tạo phản, hoặc là trực tiếp uy hiếp tánh mạng Hoàng đế hoặc là hành vi thống trị địa vị, Hoàng đế cũng không có khả năng thích xuống tay đánh thân nhi tử của mình.
Cho nên lấy thân phận Hoàng tử của Lưu Đồng, bất quá là kháng cự một thánh chỉ tứ hôn, Nguyên Vũ đế không có khả năng bởi vì nguyên nhân buồn cười này lấy đầu Lưu Đồng.
Nhưng nếu hắn thật sự kháng chỉ sẽ đội lên cái mũ “Coi rẻ hoàng ân”, “Không tôn hoàng phụ”.
Hoàng gia có Hình phạt đường nhằm vào thành viên hoàng thất, đến lúc đó Lưu Đồng không thể không chịu chút trừng phạt.
Tỷ như thời điểm quỳ dưới bài vị tổ tông, bị đánh mấy bản tử đại loại vậy.
Đau khổ da thịt thật sự né tránh không được.
Lưu Đồng nói lời này với Thường Nhuận Chi thập phần nghiêm cẩn, nhưng sau khi Thường Nhuận Chi nghe xong, lại mềm lòng.
Nàng chịu đựng chua xót trong lòng, lặng im thật lâu sau đó nhẹ giọng nói: “… Quên đi A Đồng, thiếp không muốn chàng chịu đau đớn da thịt. Nếu Hoàng thượng ban hôn, chàng vẫn nên…”
Lời phía sau nàng không muốn nói ra miệng, thật sự trong lòng nàng không cách nào chấp nhận.
Lưu Đồng nghe vậy lại nở nụ cười, thuần túy sung sướng khiến Thường Nhuận Chi hận không thể ngừng thời gian ở một khắc này.
“Sợ cái gì.” Lưu Đồng sờ sờ đầu Thường Nhuận Chi: “Đừng sợ, ta chịu chút đau đớn da thịt, vẫn tốt hơn trong lòng nàng khó chịu. Da thịt đau đớn điều dưỡng sẽ tốt, nếu trong lòng nàng khó chịu, còn không biết bảo bảo của chúng ta phải chịu khổ ra sao nữa.”
Lưu Đồng kéo Thường Nhuận Chi lãm trong ngực, ôn nhu nói: “Nhuận Chi, ta hứa hẹn với nàng, sao có thể dễ dàng thất tín như vậy? Tin tưởng ta, đừng lo lắng, đừng sợ.”
Thường Nhuận Chi yên lặng ôm lấy Lưu Đồng.
Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại nảy lên càng nhiều chua xót, cái mũi cũng ê ẩm, ê ẩm đến mức khiến nàng nhịn không được mơ hồ ánh mắt.
Lưu Đồng dịu dàng lau nước mắt nàng trào ra, vốn định chê cười nàng vài câu cho sinh động không khí, nói đến bên miệng vẫn ngừng lại, chỉ ôm lấy nàng nhẹ nhàng lay động, thường thường đưa tay vỗ vỗ sau lưng nàng, giống như lúc hắn dỗ chất nhi A Long.
Diêu Hoàng yên lặng lui ra ngoài, Thu Lâm cũng đi theo nàng ta, lặng lẽ khép cửa lại.
Thu Lâm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói với Diêu Hoàng: “Diêu Hoàng tỷ, phủ chúng ta, sẽ không có thêm Trắc phi đúng không?”
Diêu Hoàng hơi cúi đầu, im lặng không tiếng động.
“Nói không tốt.” Diêu Hoàng nói: “Cửu điện hạ hứa hẹn là chuyện tốt, nhưng ai biết Hoàng thượng sẽ an bài ra sao…”
Nàng ta lẩm bẩm nói: “Mới vừa đi một họ Mạc, lại muốn tiến vào một người không biết họ gì… Này mới an tâm bao lâu.”
Thu Lâm lại nghĩ càng đơn giản hơn.
Trời sập xuống, có chủ tử chống đỡ. Cứ coi như Trắc phi vào phủ, hậu viện phủ Cửu Hoàng tử còn không phải do Cửu Hoàng tử phi định đoạt, sợ cái gì.
Với chuyện này Thu Lâm hơi lộ được thần kinh đại điều ý tưởng, hoặc nhiều hoặc ít cũng ảnh hưởng đến Thường Nhuận Chi.
Sau khi nghe Lưu Đồng nói, Thường Nhuận Chi có chút mẫn cảm, may mà có Thu Lâm ở một bên nói chuyện, đậu thú giải buồn, mới nhường thần kinh Thường Nhuận Chi thoáng nới lỏng.
Rất nhanh, Nguyên Vũ đế liền mượn cớ làm khánh thọ cho Quý phi, bố trí cung yến loại nhỏ, nhường nhóm Hoàng tử và Hoàng tôn tiến cung mừng thọ.