Editor: Bộ Yến Tử
Lưu Đồng ở trong thiên lao đợi hai ngày liền được thả ra, áp giải tới Giam Cầm Sở.
Giam Cầm Sở đối với Lưu Đồng mà nói không phải là cái tên nghe nói qua, nó còn có biệt danh quảng cáo bên ngoài tên là “ngõ hẻm Trung Quan”.
Phương diện này đóng cửa, là cung nhân phạm vào tội hoặc thân hoạn bệnh hiểm nghèo, đó là chỗ Tiêu Ngọc Trạch từng ở hai năm.
Nhớ tới Lưu Đồng chính là huyết mạch hoàng thất, Nguyên Vũ đế hạ lệnh ích một hộ sân cho hắn ở lại.
Nhưng đặc quyền khác, đều bị tước đoạt.
Không ai có thể theo vào hầu hạ hắn.
Quang cảnh giữa hè, Lưu Đồng đã hai ba ngày chưa từng dùng nước tịnh mặt đánh răng, từ thiên lao đi ra cũng không có thời gian để hắn hảo hảo sửa sang lại một phen, cả người đều mặt bẩn tóc rối, sắc môi trắng bệch, sắc mặt ảm đạm, nhìn hết sức tiều tụy.
Hơn nữa thay một thân y bào vải bố, chợt nhìn thấy đúng là nhận không ra hắn là hậu duệ hoàng gia quý tộc.
Thường Nhuận Chi nắm tay Lưu Cảnh Dương, ở cửa ngõ hẻm Trung Quan nhìn thấy hình tượng của hắn là như vậy.
Thoáng chốc đau lòng thổi quét qua toàn bộ thể xác và tinh thần Thường Nhuận Chi.
Lưu Cảnh Dương còn có chút không thể tin được, nắm chặt lấy tay Thường Nhuận Chi dè dặt cẩn trọng hỏi: “Nương, đó là cha sao?”
Cổ họng Thường Nhuận Chi nghẹn cứng, nuốt xuống chua xót, đôi mắt đo đỏ cười nói với Lưu Cảnh Dương: “Là cha nha, Dương Dương ngoan, chúng ta đi đón cha.”
Lúc này Lưu Cảnh Dương mới nới tay Thường Nhuận Chi ra, chạy vội tới bên Lưu Đồng, như thường ngày giống như bổ nhào vào trên đùi hắn, vang dội gọi hắn: “Cha!”
Lưu Đồng lảo đảo một cái, nhanh chóng ổn định thân hình, theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy Lưu Cảnh Dương, lại chỉ cảm thấy cả người mình bốc mùi hôi, nhưng lại sinh ra một loại cảm giác “Gần hương tình khiếp”, cứng ngắc ngừng động tác.
Thường Nhuận Chi thở sâu, từng bước một vững vàng đến gần hắn, không khỏi phân trần trương cánh tay ôm lấy hắn.
“A Đồng…” Thường Nhuận Chi nghẹn ngào nói: “Cuối cùng nhìn thấy chàng.”
Lưu Đồng không dám ôm lại nàng, thân hình cứng ngắc, dừng một lát sau đó mới nâng tay vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ: “Ta không sao, chính là trong lao… Ăn không được tốt.”
Ngay sau đó, hắn lại lúng túng nói: “Trên người ta bẩn, đừng huân nàng…”
“Là rất thối.” Thường Nhuận Chi lệ trung mang cười.
“Vậy nàng còn ngấy ở trên người ta…”
“Lúc thiếp sinh Dương Dương ở cữ, sau đó cũng rất thối, chàng cũng không chê thiếp…”
Thường Nhuận Chi lại ôm chặt lấy Lưu Đồng vài phần: “Thiếp lo lắng đề phòng hai ngày, chàng cho thiếp ôm chàng nhiều một lát đi…”
Trong lòng Lưu Đồng mềm nhũn, cuối cùng đưa ra một bàn tay, nhẹ nhàng ôm thê tử ở trong lòng, tay kia thì vỗ vỗ đầu nhỏ của Lưu Cảnh Dương.
Một nhà ba người ôn tồn một lát, thị vệ phía sau áp giải Lưu Đồng mở miệng.
“Cửu Hoàng tử mời đi.”
Lưu Đồng buông tay ra, thở dài vừa muốn nói chuyện, bỗng dưng mở to hai mắt: “Nhuận Chi, nàng và Dương Dương mặc cái gì vậy?”
Lại nhìn phía sau Thường Nhuận Chi: “Trong tay Thu Lâm dẫn theo cái gì?!”
Mới vừa rồi không có chú ý nhìn kỹ, lúc này Lưu Đồng mới phát giác, hai mẫu tử mặc giống hệt hắn, áo tang phúc thân, hoàn toàn không có bộ dáng tinh xảo trước đây, thậm chí trên đầu Thường Nhuận Chi chỉ trâm một cái mộc trâm —— mặc dù từ trước nàng không thích mang trang sức, cũng không đến nỗi trắng trong thuần khiết như thế này. Còn Thu Lâm, trong lòng rõ ràng ôm một gói đồ thật to.
Thường Nhuận Chi nghĩ có lẽ Lưu Đồng không biết tình huống trong phủ Cửu Hoàng tử, nhàn nhạt kể lại chuyện xảy ra ở phủ Cửu Hoàng tử cho Lưu Đồng nghe.
“Hạ nhân trong phủ thiếp đều phân phát, cũng không có hà đợi bọn hắn. Hai ngày trước trong phủ đã bị phong, thiếp cùng với Dương Dương trở về hầu phủ. Hôm nay Đại ca thiếp nói bên thiên lao có tin tức, hôm nay chàng sẽ đến ngõ hẻm Trung Quan, cho nên thiếp liền dẫn theo Dương Dương chạy tới.”
Lưu Đồng cả giận nói: “Đi tới đây làm cái gì! Nàng đã trở về hầu phủ, lại tới chỗ này làm cái gì?!”
Lưu Đồng lúc này liền vội, gấp giọng gọi Thu Lâm tiến lên, muốn nàng ta mang hai vị chủ tử trở về.
Hốc mắt Thu Lâm hồng hồng, cũng không nhúc nhích.
Thường Nhuận Chi cười, than nhẹ một tiếng nói: “Chàng tội gì khó xử Thu Lâm, là thiếp cố ý muốn tới. Dương Dương cũng là do thiếp cố ý muốn dẫn đến.”
“Mẫu tử nàng tới đây làm cái gì?” Lưu Đồng chỉ cảm thấy toàn bộ phế phủ giống như lửa đốt: “Phụ hoàng chỉ bảo ta chuyển nhà Giam Cầm Sở, cũng không có liên lụy mẹ con nàng, nàng và Dương Dương không câu nệ ở đâu, tội gì đi theo ta chịu khổ chịu tội! Dương Dương đúng là tuổi muốn có hiểu biết…”
Thường Nhuận Chi cũng không nói chuyện, cứ như vậy ôn nhu nhìn hắn, ngược lại khiến Lưu Đồng càng nói càng không thể tức giận được, nói đến cùng hốc mắt cũng không hiểu đỏ lên.
Thường Nhuận Chi nắm lấy tay hắn, cười nói: “Không nói đến Dương Dương, thiếp đây là không có khả năng rời khỏi chàng, chàng ở đâu, thiếp liền ở đó. Thiếp nói rồi muốn cùng chàng đồng cam cộng khổ cả đời, chàng chớ có thất tín với thiếp.”
Yết hầu Lưu Đồng nghẹn ngào, Thường Nhuận Chi lại cúi đầu nhìn Lưu Cảnh Dương: “Còn Dương Dương, cha nương đều không ở bên người, tóm lại không phải chuyện tốt với con. Thiếp hỏi qua con rồi, là muốn đi theo ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mỗi ngày ăn hương uống lạt, hay là đi theo cha nương khổ qua ngày, Dương Dương nói muốn cùng chúng ta ở cùng nhau. Chúng ta cần phải tôn trọng lựa chọn của Dương Dương, đúng không?”
Lưu Đồng còn chưa có lên tiếng, Lưu Cảnh Dương liền nặng nề gật đầu: “Dương Dương muốn ở chung một chỗ với cha nương!”
“Con chỉ là một hài đồng trĩ tuổi, biết cái gì…” Thanh âm Lưu Đồng khàn khàn.
Thường Nhuận Chi cười nói: “Liền bởi vì con cái gì cũng không hiểu, cho nên chúng ta làm cha nương, sao có thể yên tâm đem con phó thác cho người khác chiếu khán? Tự nhiên là muốn thả ở dưới mí mắt chúng ta mới tốt, giáo dễ dạy xấu, cũng không cần trách cứ người khác.”
“Nhưng mà…”
“A Đồng, chuyện khác, thiếp thừa dịp thời gian hai ngày này đều an bày xong, chàng không cần lo lắng.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Hành lý thiếp đều thu thập tới đây, chàng không thể bỏ thiếp chạy, bảo thiếp xám xịt trở về.”
“Nhuận Chi…” Mũi Lưu Đồng lên men: “Nàng có biết ta vừa vào Giam Cầm Sở, muốn bao lâu có thể đi ra sao? Một năm hai năm, nàng có thể cùng ta, chỉ khi nào thời gian dài quá, nhốt tại sân nho nhỏ một phương, ai chịu được… Đến lúc đó nàng ta oán hận nhau, chẳng…”
Lưu Đồng nói không được, Thường Nhuận Chi tiếp lời nói: “Chẳng cái gì? Chẳng lẽ hiện tại mỗi người đi một ngả sao? Nói mê sảng cái gì đó.”
Lưu Đồng yên lặng nhìn nàng.
Thị vệ chờ có chút không kiên nhẫn, mở miệng nói: “Cửu Hoàng tử, còn mời ngài mau chút đi vào, Giam Cầm Sở sắp khóa cửa.”
Thường Nhuận Chi nhìn lại Lưu Đồng, một lát sau nàng xoay người ý bảo Thu Lâm tiến lên, tiếp nhận gói đồ nàng ta đưa tới, đẩy Lưu Đồng tới cửa ngõ hẻm.
Lưu Đồng không ngại, đi hai bước lại dừng lại.
“Nhuận Chi!”
“Sắc trời đều phải chậm, chúng ta sớm đi vào còn có thể sớm đi chỉnh lý sân. Ai biết địa phương kia là quang cảnh gì.”
Thường Nhuận Chi vừa nói vừa ở một bên giấu diếm dấu vết cho đưa thủ vệ thị vệ đưa Lưu Đồng đến chút bạc: “Tiểu ca vất vả, điểm này tiền trinh, cầm uống rượu.”
Lưu Cảnh Dương học Thường Nhuận Chi, cũng đẩy Lưu Đồng đi vào.
Bổn liền không có vài bước đường, chờ người một nhà sải bước tới cửa ngõ hẻm, Lưu Đồng lại nghĩ ra được, thị vệ ở cửa đã cầm đao kích tướng xoa, âm thanh lạnh lùng nói: “Nơi này chỉ có vào không thể ra, Cửu Hoàng tử thứ tội.”
“Nhuận Chi… Nàng!” Lưu Đồng gấp đến độ không được, Thường Nhuận Chi lại nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn thái giám nội quản sự ngõ hẻm Trung Quan tới đón người, bước lên phía trước đưa đại hồng bao, nói vài câu lời hay.
Quản sự thái giám đánh giá phu thê Lưu Đồng vài lần, kỳ quái nói: “Cùng Tạp gia đến đây đi.”