Editor: Bộ Yến Tử
Thái giám chỉ để ý dẫn đường trước mặt, Lưu Đồng vẫn ôm một đường hi vọng, lôi Thường Nhuận Chi đến đối diện với thị vệ coi giữ cửa ngõ hẻm nói: “Thánh thượng không có nói để Hoàng tử phi và Hoàng tôn vào Giam Cầm Sở, các ngươi mau thả bọn họ ra đi!”
Thị vệ nhìn Lưu Đồng, lược không hề nại nói: “Cửu Hoàng tử, mới vừa rồi là do ty chức không có nói rõ ràng sao? Nơi này trừ phi là trong cung có lệnh, bằng không chỉ có vào không có ra.”
Lưu Đồng nói: “Vậy thì mau thông bẩm thánh thượng —— không, thông bẩm Hiền phi nương nương cũng có thể, cầu một đạo chỉ lệnh từ Hiền phi nương nương.”
Thị vệ bất động, chấp đao kích giọng điệu thản nhiên nói: “Ty chức khuyên Cửu Hoàng tử vẫn nên để tâm tư nghỉ ngơi đi, ngài cho rằng đây là nơi nào? Muốn vào rất dễ dàng, muốn đi ra e là rất khó.”
Một khác thị vệ cũng nói: “Cửu Hoàng tử đừng uổng phí công phu nữa, nể tình Hoàng tử phi cho chúng ta chút tiền thưởng, ty chức đề tỉnh cho ngài. Ngài đã vào ngõ hẻm Trung Quan này, không quan tâm sau này ngài có tạo hóa gì, bây giờ vẫn nên kẹp chặt đuôi làm người cho tốt. Xin khuyên ngài hay là nghe Hoàng tử phi khuyên bảo, sớm đi dọn dẹp phòng ở, hảo hảo nghỉ ngơi. Nơi này buổi tối, rất dọa người đó.”
Thị vệ mở miệng đầu tiên tiếp lời: “Trong ngõ hẻm Trung Quan nhiều nhất là hoạn quan, nơi này có tật xấu không ít đâu.” Hắn ta điểm điểm đầu mình, tiếp tục nói: “Cửu Hoàng tử không chú ý đến chính mình, cũng nên bận tâm kiều thê ấu tử.”
Hai thị vệ nói một phen, làm cho Lưu Đồng coi như bị rót một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Thường Nhuận Chi lôi kéo hắn, nói: “Tổng quản Thái giám đã đi xa, chúng ta mau cùng đi thôi, bằng không chúng ta tìm không thấy chỗ ở của mình nơi nào đấy.”
Lưu Đồng thở dài, không biết nên cảm động thê tử sinh tử tướng tùy, hay là oán trách nàng tự chủ trương.
Nhưng không thể không nói, thủ vệ nói một phen đã bừng tỉnh hắn.
Lưu Đồng ôm lấy Lưu Cảnh Dương, nhận lấy gói đồ trên vai Thường Nhuận Chi, dắt tay nàng, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Tổng quản Thái giám vừa đi.
Đi khoảng một nén nhang, đông quải tây quải, cuối cùng cũng đến.
Tổng quản Thái giám từ trong tay áo lấy ra một chuỗi chìa khóa mở cửa tiểu viện, mí mắt cũng không nâng nói: “Ở nơi này là ý tứ ở trên, ngài bước vào viện này, liền không tốt trở ra. Mỗi ngày ăn uống, có người đưa tới, xiêm y sau khi ngài tắm rửa, cũng có người giặt sạch đưa lại đây, sáng sớm mỗi ngày sẽ có người tới lấy đêm hương(1). Ngài không cần làm, thành thật đợi là được.”
(1) Đêm hương: ý chỉ “chất thải” buổi tối của hai anh chị – con người có ba cái gấp mà!!!
Lưu Đồng mím môi, hình dáng mặt rõ ràng banh lên.
Tổng quản Thái giám giương mắt xem hắn: “Có thể như vậy ngài liền biết đủ đi, tốt xấu không để bản thân ngài làm ăn mặc. Mau vào đi thôi.”
Lưu Đồng chỉ có thể mang theo thê nhi đi vào, Tổng quản Thái giám quay người khóa viện môn, chậm rì rì xoay người bỏ đi, Lưu Đồng nghe được động tĩnh, lên tiếng muốn gọi ông ta lại, Thường Nhuận Chi lôi kéo hắn, nói: “Vừa tới, đừng xung đột với người ta.”
Lưu Đồng đấm ngực bực mình: “Ai cho nàng dẫn Dương Dương theo tới đây, chỗ này là chỗ mẹ con nàng có thể ở lại sao.”
“Chàng có thể ở, tại sao thiếp và Dương Dương không thể ở?”
Sải bước tới mới nhìn kỹ, khoảng sân này thập phần tầm thường, ba bên tường bị vây chết, lưu một bên mở cái cửa. Tường vây đủ cao đủ rắn chắc, nhưng bên trong lại hoang vắng. Đối diện cửa là một loạt phòng ở, hai bên phân biệt là đồ vật sương phòng, dựa vào nơi đông sương phòng đã mở miệng tỉnh, sườn tây sương phòng có một gốc cây ngân hạnh bị nghiêng, cành phồn diệp mậu(2).
(2) Cành phồn diệp mậu:cành nhiều lá tốt tươi.
Đại khái là đã lâu không có người ở, giữa sân đã tích lũy một tầng lá khô thật dày. Miệng giếng cũng không đậy kín, chỉ đậy lên trên một tấm ván gỗ đã hư, phía trên cũng rơi vài miếng lá cây.
Thường Nhuận Chi đi tới gian phòng hai bước, nhất thời thanh âm dát chi dát chi theo nàng cất bước mà vang lên.
Có thể thấy được đất nơi này tích tụ lá cây sâu bao nhiêu.
Diện tích toàn bộ tiểu viện cũng không lớn, hẹp nhỏ hẹp tiểu nhân. Sống quen với cao phòng rộng rãi, đột ngột đến nơi này, chỉ cảm thấy chênh lệch thật lớn.
Lưu Cảnh Dương có chút sợ hãi, dán vào Lưu Đồng nhỏ giọng nói: “Cha ơi, sao nơi này không có thanh âm… Im ắng.”
Lưu Đồng đứng không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu thân thể nhi tử.
Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng nói: “Trước dọn dẹp một gian phòng ở đi, đối phó qua đêm nay trước đã.”
Lưu Đồng cúi đầu đáp ứng, thả Lưu Cảnh Dương xuống, bước vào chủ phòng quét dọn một lần.
Đại khái là đã tiếp đến phân phó, cần một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, đã có người mang đến chỉ là chất đống hỗn độn.
Phòng ở cũng không có dọn sạch sẽ, trên bàn còn tồn tích rất nhiều bụi.
Lưu Đồng tìm chung quanh, nhặt được cái chổi đơn giản chỉnh lý tro bụi trong phòng một chút, mở cửa sổ ra để thông gió.
Thường Nhuận Chi tìm cái thùng gỗ, bồn gỗ và một cái khăn, chuyển đi tấm ván gỗ trên miệng giếng, kéo lên một thùng nước, đi theo phía sau Lưu Đồng lau bàn.
Cũng may bây giờ là mùa hè, kéo nước giếng lên phơi dưới ánh mặt trời một lát, cũng không phải rất lạnh.
Lưu Cảnh Dương thấy cha nương đều đang vội, ngược lại cũng không nhàn rỗi, nhu thuận theo phía sau Thường Nhuận Chi, đệ đồ vật cho nàng, mở to hai mắt nhắc nhở Thường Nhuận Chi chỗ nào không lau sạch.
Cứ như vậy bận việc khoảng nửa canh giờ, chủ phòng không lớn đã dọn sạch bụi bậm, thoáng sạch sẽ chút.
Lưu Cảnh Dương thấy trên trán Thường Nhuận Chi đổ mồ hôi, vội nhón chân lau mồ hôi cho Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi hơi cong thắt lưng, tiện cho nhi tử hiếu thuận nàng.
Một màn này rơi vào mắt Lưu Đồng đang từ ngoài phòng đi vào.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ phóng đến trên sườn mặt Thường Nhuận Chi, bụi bậm thật nhỏ bay lên, khuôn mặt tươi cười của nhi tử, nâng tay lôi tay áo, nghiêm cẩn lau mồ hôi trên mặt cho thê tử, phảng phất năm tháng yên tĩnh, hết thảy đều như thường ấm áp tốt đẹp.
Trong lòng nghẹn một cỗ tức giận, đột nhiên lơi lỏng.
Lưu Đồng dựa ở khung cửa, đạm cười nhìn bọn họ.
Lưu Cảnh Dương lau mồ hôi xong, hình như có hay biết quay đầu, nhìn thấy Lưu Đồng vội nhếch miệng cười nói: “Cha, con vừa giúp nương lau mồ hôi xong, cũng lau cho cha có không được?”
Lưu Đồng vuốt cằm, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, mở ra nghênh đón nhi tử ôm ấp.
Lưu Cảnh Dương theo dạng họa hồ lô, sau khi lau xong mồ hôi cho Lưu Đồng, cười nói: “Thu Lâm bảo con chiếu cố nương nhiều một chút, không muốn cho nương mệt. Con là nam tử hán, sau này con và cha cùng nhau bảo hộ nương. Được không cha?”
“Được…” Xoang mũi Lưu Đồng lên men, quay đầu đi chỗ khác hoãn hoãn, mới đứng lên dắt Lưu Cảnh Dương, nói với Thường Nhuận Chi: “Trước nghỉ một lát, không sai biệt lắm đến lúc dùng bữa tối.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, bịt ngực hoãn hoãn bởi vì nghe được hai chữ “Bữa tối” mà nổi lên ghê tởm.
“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Đồng vội hỏi.
Thường Nhuận Chi giương giương miệng, không biết bây giờ mà nói cho Lưu Đồng biết, tin tức nàng có thai là tốt hay là xấu.
Kỳ thực nàng có thể lấy nguyên do vì có thai, tạm thời không đến ngõ hẻm Trung Quan bồi Lưu Đồng, nàng hoàn toàn có thể đợi đến lúc sinh hạ hài tử thứ hai, ngồi xong trong tháng lại đến cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Nhưng cuối cùng Thường Nhuận Chi vẫn buông tha lựa chọn tốt nhất này.
Nàng luyến tiếc để hắn ở chỗ này một mình chịu khổ.
Chờ nàng sinh hài tử khôi phục thân thể, thời gian trôi qua gần một năm.
Nàng không dám tưởng tượng trong thời gian một năm này, Lưu Đồng một mình ở ngõ hẻm Trung Quan làm sao vượt qua.
Tịch mịch sẽ bức điên một người.
Sao nàng có thể nhẫn tâm?
Cho nên nàng vẫn đến, bởi vì nàng biết, đó có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng đó là chủ tâm nàng tự lựa chọn.
Nàng sẽ nỗ lực cùng Lưu Đồng bị phong bế ở tại ngõ hẻm Trung Quan, trải qua cuộc sống của chính mình.
Tận lực không lo, tận lực vô lo.