Edit: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
Phế Thái Tử tiến cung nhưng cũng không thể kích thích một chút bọt nước.
Hiển quận vương bị bệnh, Thái Tử phi ở bên cạnh chăm sóc hắn, đi không được. Vốn dĩ phế Thái tử muốn dẫn Lý lương đệ tiến cung, lại bị cự tuyệt.
Phế Thái tử cô đơn vào cung, dường như không có ai chào hỏi hắn ta.
Chỉ có mình Nam Bình vương tiến lên chào hỏi, phế Thái tử lại cho rằng Nam Bình vương tới chê cười mình, hừ lạnh, không thèm để ý tới.
Nam Bình vương cũng không gấp tự đi tìm mất mặt.
Cho đến lúc đến trước mặt Nguyên Vũ đế, phế Thái tử mới lộ ra sắc mặt thê lương, cung kính quỳ gối dập đầu gọi “Phụ hoàng”, tiếng gọi kia làm cho người ta thấy thương tâm, rơi lệ.
Thái y tân nhiệm nhìn thấy hơi nước trong mắt Nguyên Vũ đế, bước lên trước nhắc nhở: “Đại hoàng tử, cơ thể bệ hạ không thể chịu cảm xúc phập phồng quá lớn. Hôm nay là đại thọ của bệ hạ, còn mời Đại hoàng tử chớ để lộ thái độ khổ sở.”
Phế Thái tử sau khi bị phế không có danh hiệu, cho nên mọi người chỉ có thể gọi hắn ta là “Đại hoàng tử”.
Phế Thái Tử nghe thấy xưng hô này cảm thấy vô cùng tức giận.
Quý phi trấn an Nguyên Vũ đế vài câu, nói với phế Thái tử: “Đại hoàng tử, hôm nay là sinh nhật bệ hạ, phải là ngày cao hứng, sao lại khóc thương tâm tới vậy. Mau, nên chúc thọ cho bệ hạ.”
Phế Thái tử chịu đựng khó chịu trong lòng, cố trưng ra gương mặt tươi cười chúc thọ Nguyên Vũ đế, tầm mắt vừa chuyển, lại thấy được Thập Tứ hoàng tử đang nói chuyện cùng Thụy vương ở bên cạnh.
Lửa giận bốc cháy trong lòng phế Thái tử.
Cừu nhân gặp nhau, luôn luôn đỏ mắt, mắt hắn ta tràn ngập tơ máu, hận không thể ngay tức khắc tiến lên cắt đứt cổ Thụy vương.
Nếu không có Thụy vương giả bộ làm đứa con hiếu thảo, hắn ta có thể khinh thường phòng ngự trong kinh thành, bỏ qua Thụy vương sao?
Đều là đại ý của hắn, tất cả những gì Thụy vương làm đều là giả dối!
Ánh mắt phế Thái tử nóng rực, đương nhiên Thụy vương cảm nhận rất rõ ràng.
Hắn dời cơ thể sang bên cạnh, mắt vừa vặn chống lại ánh mắt thù hận của phế Thái Tử.
Thụy vương nhàn nhạt bình tĩnh nhìn lại hắn ta, không có tỏ vẻ gì, thu hồi tầm mắt, phảng phất vừa rồi nhìn thấy là không khí.
Điều này làm cho phế Thái tử càng không thể nào tiếp nhận nổi.
Quý phi đã bắt đầu lên tiếng sắp xếp chỗ ngồi cho phế Thái tử.
Biết Nguyên Vũ đế muốn cùng phế Thái tử ăn cơm, lại lo lắng an nguy Nguyên Vũ đế, Quý phi xếp chỗ ngồi cho phế Thái Tử cùng một bàn với Nguyên Vũ đế. Lúc nào Nguyên Vũ đế cũng nhìn thấy hắn ta nhưng cách nhau một khoảng nho nhỏ.
Một lát sau, Thụy vương cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Hiền phi.
Phế Thái tử cười lạnh, châm chọc nói: “Nhìn thấy Thụy vương thật rạng rỡ, gần đây có nhiều chuyện tốt lắm sao?”
Thụy vương không mặn không nhạt đáp trả hắn ta: “Nhận được sự chú ý của Đại ca, thần đệ cảm thấy có thể.”
“Ở Yến Bắc đánh thắng trận, Thụy vương có được danh vọng chưa từng có.” Phế Thái tử không động đến thức ăn trên bàn mà chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, cười nói: “Lần này về kinh sao lại thành thật thế này, thật sự làm cho ta vô cùng kinh ngạc đó.”
Thụy vương nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Nếu như Đại ca muốn nói chuyện đó, sau khi ăn cơm xong thì nói cùng thần đệ cũng không muộn. Chớ quấy nhiễu hưng trí của phụ hoàng.”
Phế Thái tử hừ lạnh, nhìn món ăn tinh xảo trên bàn bất động. Nội quan đứng phía sau phế Thái Tử chia thức ăn liên tục không nhận được ánh mắt hắn ta muốn dùng món nào, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Thấy phế Thái tử như vậy, Nguyên Vũ đế cũng không có hứng thú dùng bữa, uống mấy muỗng cháo thì nói mình mệt mỏi.
Quý phi vội cho người khiêng ngự liễn đi, trong lòng phế Thái tử vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng đứng lên gọi: “Phụ hoàng!”
Nguyên Vũ đế nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, trong lòng không biết là tư vị gì, cuối cùng vẫn không mở miệng, để người hầu đưa ông ta về tẩm cung.
Thụy vương đi phía sau cung tiễn ông ta, nhìn về phía phế Thái tử nói: “Phụ hoàng đi rồi, Đại ca đừng câu thúc, món ăn trong cung mùi vị không tệ, so với thức ăn thần đệ dùng ở Yến Bắc tốt hơn nhiều.”
Nói xong làm một cái thủ thế “Mời”.
Phế Thái tử trợn mắt nhìn Thụy vương, tới gần hai bước nói: “Ngươi cảm thấy ngươi thắng?”
“Thần đệ không cảm thấy vậy.” Thụy vương nhìn thẳng hắn ta, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Nhưng mà thần đệ biết, Đại ca muốn phụ hoàng lập mình làm Thái Tử lần nữa, quả thật là chuyện không thể nào.”
“Chuyện tương lai, ai biết trước.” Phế Thái tử lạnh giọng nói: “Ngươi đừng đắc ý quá sớm.”
Thụy vương vuốt cằm: “Đa tạ Đại ca nhắc nhở, thần đệ nhớ kỹ.”
Phế Thái tử cảm thấy Thụy vương dầu muối không ăn, lời hắn ta nói, Thụy vương đều nhận hết.
Quả thực khiến hắn ta tức giận lại không thể nào phát tiết.
Cuối cùng, sau khi yến hội trôi qua phế Thái tử bị đưa khỏi hoàng cung, phủ Thái tử vẫn bị quản nghiêm ngặt như một tòa lao sắt như trước.
Sau đó Nguyên Vũ đế sinh bệnh, vừa mới dưỡng lên được chút thịt, lại gầy gò trở lại.
Sau khi bệnh thuyên giảm, Nguyên Vũ đế truyền lệnh tới Trung thư lệnh, muốn hạ chỉ phong Đại hoàng tử làm Thận quận vương.
Chữ “Thận” này, làm cho người ta phải cẩn thận nghiền ngẫm.
Đó cũng xem như là cảnh cáo cuối cùng cho phế Thái tử sao? Hay là đang nhắc nhở hắn ta, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm?
Tiếp thánh chỉ, phế Thái tử nghĩ như thế nào thì không có ai biết, nhưng lúc Quý phi nghe xong ý chỉ thì không khỏi nói thầm.
“Quả thật bệ hạ rất khoang dung với Thận quận vương, còn muốn thưởng phong hào cho hắn ta. Mặc dù bị cấm túc nhưng tương lai chỉ cần hắn ta an phận kết cục sẽ không quá kém. Nhưng đối với Cửu hoàng tử… Trên cung yến cũng không chịu nhắc tới hắn một câu.”
Hiền phi nói: “Chắc là bệ hạ không nghĩ nhiều, dù sao hắn ta cũng chỉ đến lộ mặt một lát.”
Quý phi thấy trong lòng rất khó chịu, ngoài miệng lại không thể nói gì hơn.
Mặc dù hiện tại bà ta cùng Hiền phi, Thụy vương đã xem như đứng chung một tuyến, nhưng vẫn không cần thổ lộ quá trắng trợn. Nói chút ẩn ý, để Hiền phi biết ý của bà ta là được rồi.
“Lúc bệ hạ nói ý chỉ, có chút xúc động.” Quý phi oán giận Nguyên Vũ đế vài lời: “Cha là Thận quận vương, con trai lại là Hiển quận vương. Hai cha con nhà này đều được phong làm Quận vương, khó tránh khỏi trên mặt Thận quận vương không có ánh sáng.”
Hiền phi lại không cảm thấy là vậy.
“Một nhà hai Quận vương, coi như là ân điển của bệ hạ.”
“Nhưng mà, có thể Thận quận vương không nghĩ vậy.”
Quý phi chỉ nói bấy nhiêu, không nói thêm nữa.
Bà ta bắt đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Ta còn cần bỏ ra nhiều thời gian một chút, để cho Cửu hoàng tử có thể sớm ngày rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan. Chỗ đó sao có thể cho người sinh sống…Cũng không biết Cửu hoàng tử sống ở đó hai năm, làm sao mà trải qua được.”
Hiền phi nghe vậy cũng thấy lo lắng.
Sau khi Nguyên Vũ đế bị bệnh lần nữa, tinh thần càng thêm uể oải.
Thái y Lam Cầm không có biện pháp, dù sao tâm tình của bệnh nhân không phải một Thái y như ông ta có thể xoay chuyển.
Quý phi cũng tốt, Hiền phi cũng tốt, trấn an Nguyên Vũ đế rất nhiều, nhưng sự trợ giúp đó cũng không được bao nhiêu.
Quý phi ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ vận số bệ hạ sắp đến.
Bà ta âm thầm quan sát, Thụy vương không chút cấp bách. Đối với bệnh tình Nguyên Vũ đế, hắn ta rất quan tâm cũng rất để bụng.
Đúng vậy, sớm muộn gì đều là của hắn, sao phải gấp?
Hôm nay Quý phi ở bên chăm sóc, nhìn thấy Nguyên Vũ đế ngủ, nên ngồi cạnh ông ta thì thào tự nói.
“Cuối cùng thì bệ hạ có cái gì luẩn quẩn trong lòng, là vì ngày đại thọ đó bị Thận quận vương nói nên đau lòng? Cần gì phải như vậy, hài tử kia không biết điều, ngài cũng không phải lần đầu biết đến mà.”
Quý phi kéo lại chăn cho Nguyên Vũ đế, nhẹ tiếng thở dài: “Nếu như ngài có thể xua đuổi chút ý nghĩ đó, cục diện bây giờ có gì không tốt. Tóm lại đều là con trai của ngài mà, đều là máu mủ.”
Quý phi nói xong, thấy dường như Nguyên Vũ đế không hề có động tĩnh, tự biết điều im miệng.