Editor: Bộ Yến Tử
Trận này đến cùng là đánh không được.
Mặc dù Sầm vương ở một bên đưa tay ngăn đón, nhưng miệng lại thêm mắm thêm muối cổ động, Chúc vương cũng không phải là người dại dột. Ở trong phủ Thụy vương động thủ đánh Thụy vương, ngày thứ hai sợ là sẽ nhận được sự chỉ trích của phụ hoàng.
Lúc đi Chúc vương nổi giận đùng đùng, tuyên bố muốn Thụy vương đẹp mắt.
Sầm vương trừng mắt nhìn Chúc vương, mặt lại làm ra vẻ sầu lo, nói:
“Ngũ ca không sợ sau khi Thái tử được giải lệnh giam cầm tìm huynh phiền toái sao? Xúc Hộ bộ của Thái tử, sợ là ngũ ca không được tốt mấy đâu.”
Muốn nói vài huynh đệ bên trong có thực quyền, kỳ thực Chúc vương muốn hỏi Thụy vương cuối cùng nguyện ý ở chung với ai.
Thái tử không nói, đa nghi keo kiệt, ham muốn khống chế cường, phàm là có chút hiềm nghi chạm đến lợi ích của hắn, việc điển hỉnh của hắn đều là “Thà giết lầm một ngàn cũng không thể tha một cái”.
Kỳ vương đối ngoại nhân thiện, tri thư đạt lễ, kì thực trong lời nói với người luôn dùng lời lẽ sắc bén, bất động thanh sắc bố trí cạm bẫy trong lời nói;
Lễ vương vừa nhìn là người hiền lành, nhưng có hai mặt, giáp mặt là một bộ, phía sau lại là một bộ khác;
Chúc vương muốn hảo lý giải nhiều lắm, mặc dù hắn làm người lỗ mãng, hỉ nộ ái ố đều hiện trên mặt, sẽ không diễn trò;
Đến nỗi ít nhất vương gia Sầm vương… Thụy vương cũng không thích cùng hắn giao tiếp nhất.
Vương đệ này quá mức âm lãnh, lại hỉ nộ vô thường, nghe đồn nói hắn có chút ham mê đặc thù, cũng không biết có phải thật sự hay không…
Thụy vương thu hồi tâm thần, trả lời Sầm vương:
“Lục đệ không cần lo lắng, hết thảy đều có phụ hoàng nhìn mà.”
Sầm vương cười tủm tỉm gật đầu:
“Ngũ ca thật sự làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, tìm khắp nơi, đến cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc là phụ hoàng rồi, ha ha.”
Đoạn cuối cười hai tiếng, trên người Thụy vương nổi đầy da gà.
Thụy vương nói thẳng:
“Hôm nay tứ ca tới là muốn gây phiền toái cho ta, không biết lục đệ đến, là tới làm gì?”
Sầm vương cười nói:
“Huynh đệ qua lại với nhau, còn cần chút lý do nhỏ đó sao?”
Sầm vương trừng mắt nhìn:
“Bất quá… Nếu như ngũ ca đã nói đến, ta đây sẽ không cần mặt đề nhắc tới. Sau này ngũ ca ở Hộ bộ làm việc, có chút gió thổi cỏ lay, còn mời ngũ ca vui lòng chỉ giáo nha.”
Nói xong, Sầm vương liền cười ha ha vẫy vẫy tay:
“Chỉ đùa với ngũ ca một chút thôi! Được rồi, ngũ ca nghĩ ngơi đi, ta cũng trở về. Về sau lại đến tìm ngũ ca nói chuyện.”
Sầm vương tiêu sái xoay người, sải bước bỏ đi, lưu lại Thụy vương trên mặt âm tình bất định thật lâu.
Nửa ngày, Thụy vương mới than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu nói:
“Đây là muốn ta bò lên bất thành…”
Khi Thụy vương vẫn còn là một vương gia nhàn tản, cũng không thấy Sầm vương tìm tới cửa.
Bây giờ nhìn thấy hắn được Nguyên Vũ đế coi trọng, không chỉ Chúc vương cảm thấy nảy sinh nguy cơ, ngay cả Sầm vương cũng đều đến trước mặt hắn muốn cùng hắn níu kéo cảm tình huynh đệ.
Bọn họ còn như thế, Thái tử thì sao nhỉ?
Sầu lo trong lòng Thụy vương càng sâu.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, bốn phía phủ An Viễn hầu cũng dậy lên chuyện hôn sự của Thường Nhuận Chi.
Tuy rằng là tái giá, nhưng tiểu Hàn thị vẫn cấp đủ thể diện cho Thường Nhuận Chi, trừ bỏ lúc trước Phương gia hoàn trả đồ cưới, tiểu Hàn thị còn cùng lão thái thái thương lượng qua, tính toán lại mua nhiều thêm hai thôn trang cho Thường Nhuận Chi làm của hồi môn, mặt khác lại cho thêm hai ngàn bạc trắng áp đáy hòm.
Nhạc thị biết thập phần vui sướng, lại có chút không yên, nhỏ giọng do dự nói với Thường Nhuận Chi:
“Có phải lão thái thái và thái thái tiêu pha quá hay không?”
Mặc dù Thường Nhuận Chi không biết tái hôn là chuyện gì đáng mất mặt, mà nếu Nhạc thị nói, nàng cũng cảm thấy đồ cưới lúc trước đã quá nhiều, không tất yếu phải thêm nữa.
Thường Nhuận Chi liền đi tới chỗ tiểu Hàn thị thỉnh an bà.
Tiểu Hàn thị cười tủm tỉm nói:
“Con đây là gả vào Hoàng gia, cho dù là kế thất, trường hợp thượng cũng không thể thua. Gả cho hàn môn Phương gia kia cùng gả cho Hoàng gia có thể giống nhau sao? Lúc trước gả đại tỷ tỷ cho đại tỷ phu con, Thụy vương còn không phải vương gia, đồ cưới đại tỷ con cũng có hai vạn lượng. Đến lượt con, ít nhất cũng muốn có một vạn năm.”
Thường Nhuận Chi không thể nói rõ thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng rất cảm động.
Tiểu Hàn thị làm đích mẫu, vì nàng tính toán đã đủ vừa lòng rồi.
“Mẫu thân…”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng ỷ ôi với tiểu Hàn thị:
“Đa tạ mẫu thân.”
“Tạ cái gì chứ.”
Đối với sự thân cận của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị tự nhiên không bằng Nhạc thị tự tại, xấu hổ ho hai tiếng, rồi mới đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, nói:
“Cọc hôn sự lần đầu là do nhà chúng ta chậm trễ con, cũng may bây giờ khổ tẫn cam lai. Con cũng phải nhớ kỹ, chẳng sợ thành tiểu tức phụ Hoàng gia, bị ủy khuất cũng đừng nghẹn, trở về nói với mẫu thân nha.”
Thường Nhuận Chi gật gật đầu, dựa vào tiểu Hàn thị không nói chuyện.
Tiểu Hàn thị lại tiếp tục nói:
“Đại tỷ con trở về nói, cửu Hoàng tử rất nghèo, sau này khi con vào cửa, hết thảy trong phủ Hoàng tử còn phải dựa vào con chuẩn bị. Trong nhà đưa cho con nhiều đồ cưới chút, con cũng đừng dễ dàng mượn đồ cưới trợ cấp phủ Hoàng tử… Đồ cưới là để con lập thân, nhưng cũng đừng giống như khi ở Phương gia, hồ lý hồ đồ để người ta chiếm tiện nghi.”
Thường Nhuận Chi buồn cười:
“Mẫu thân, đó là Hoàng gia, làm sao kiến thức hạn hẹp chiếm tiện nghi của con chứ? Huống chi, con vào cửa là đương gia chủ mẫu, trên đầu cũng không có bà bà lợi hại muốn con giao ra đồ cưới.”
“Nói cũng phải.”
Tiểu Hàn thị cũng cười nói.
“Du quý nhân đi sớm, quan hệ của cửu Hoàng tử cùng nhóm nương nương trong cung giống nhau, trừ bỏ chỗ Quý phi con phải chú ý một chút, cũng chính là cùng Hiển tần nương nương đi lại nhiều. Quý phi là người đứng đầu hậu cung, Hiển tần nương nương đối với cửu Hoàng tử có ân quan tâm, hơn phân nửa thời gian cửu Hoàng tử tiến cung cũng chỉ đi tới chỗ Quý phi và Hiển tần nương nương thỉnh an.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, nhất nhất ghi nhớ.
“Còn có tình huống trong phủ cửu Hoàng tử.”
Tiểu Hàn thị lại tiếp tục nói:
“Lúc trước cửu Hoàng tử chỉ cưới Hoàng tử phi, cũng không có trắc phi hay thị thiếp, thừa lại chính là hai nha đầu thông phòng. Hai thông phòng kia chính là lúc cửu Hoàng tử trưởng thành trong cung thưởng cho hắn, giáo hắn nhân sự, bây giờ tuổi cũng lớn…”
Trên mặt Thường Nhuận Chi nhất thời có chút không được tự nhiên:
“Theo mẫu thân xem, hai thông phòng này, nữ nhi sau khi vào cửa làm sao đối đãi?”
“Không cần rất đặc biệt.”
Tiểu Hàn thị nói:
“Mặc dù là người trong cung thưởng xuống, không thể bạc đãi, nhưng dù sao các nàng đợi ở phủ cửu Hoàng tử cũng đã nhiều năm, theo lý thuyết, cửu Hoàng tử làm sao cũng phải cho thân phận thị thiếp. Nhưng cửu Hoàng tử không cho, nói vậy đối với hai người kia cũng không thèm để ý. Nếu như thế, con cũng đừng ngốc hồ hồ gấp gáp đề bạc địa vị cho các nàng.”
Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút không thoải mái, rầu rĩ gật đầu.
Tiểu Hàn thị nhìn nàng một cái:
“Làm sao, không hy vọng bên cạnh cửu Hoàng tử có người khác?”
Thường Nhuận Chi tự giác là không có lập trường như vậy gật đầu —— nàng vẫn là do thiếp thất sinh ra mà.
Thấy nàng một bộ mím môi cúi đầu, tiểu Hàn thị nở nụ cười, nói:
“Nữ nhân luôn muốn qua một cửa kia. Quan hệ của đại tỷ con với đại tỷ phu tốt như vậy, không phải Thụy vương cũng có hai ba nữ nhân khác hay sao? Chỉ cần thiếp thất an phận, quyền đương gia trong tay con, nhìn ra chút, cũng không có cái gì.”
Tuy rằng Thường Nhuận Chi không dám gật bừa, nhưng cũng sẽ không thể ngốc mà đi lý luận cùng tiểu Hàn thị.
Nàng nói tránh đi:
“Nói tới lúc trước mẫu thân cho con vài cái thôn trang cửa hàng làm của hồi môn, con còn chưa có đi qua đâu? Lúc này đúng là thời điểm muốn thu hoạch vụ thu, nói vậy trong thôn trang rất náo nhiệt. Nữ nhi muốn đi tới thôn trang sống một đoạn thời gian.”
Đương nhiên Tiểu Hàn thị sẽ không phản đối, suy nghĩ một chút nói:
“Con đi cũng được, vừa vặn có thể học cách quản lý thôn trang, cửa hàng. Mặt khác, bên cạnh con thiếu người chiếu cố cũng không được. Đến lúc đó cho di nương con đi chung là ổn rồi.”