Editor: Bộ Yến Tử

Tiểu Hàn thị lo lắng cho của hồi môn của ba nữ nhi khi thành thân, đã bỏ rất nhiều thời gian.

Thường Mộc Chi phải gả vào Hoàng gia, vàng bạc gì đó chỉ mang lại tục khí. Lúc ấy hỏi thăm sở thích của ngũ Hoàng tử, tiểu Hàn thị càng mua nhiều tranh chữ làm của hồi môn cho đích nữ, đồ cổ cùng một ít vật hải ngoại tinh xảo. Thôn trang cho Thường Mộc Chi cũng là mỗi người mỗi vẻ, cộng lại tất cả đồ cưới, giá trị hai vạn lượng.

Hôn phu Thường Thấm Chi là Lý Thừa Học, chí hướng làm quan một phương, tạo phúc dân chúng. Thường Thấm Chi ở trước mặt tiểu Hàn thị nhấc lên, sẽ tùy phu nhậm chức, khả năng lúc đợi ở kinh thành không nhiều lắm. Tiểu Hàn thị liền thương lượng cùng Tiền thị, cho Thường Thấm Chi một ít vật dụng vàng bạc đáng giá, để khi nàng ở ngoài  không đến nỗi viêm màng túi. Xuất thân Tiền thị cũng là quan gia, bản thân cũng có chút bạc, lấy một nửa cho Thường Thấm Chi làm của hồi môn. Tổng cộng đồ cưới của Thường Thấm Chi ước lượng có một vạn hai.

Đến phiên Thường Nhuận Chi, bởi vì gả ở kinh thành, hôn phu cũng là tiểu quan trong kinh, lại xuất thân hàn môn, gia tộc bần cùng, tiểu Hàn thị liền cho nhiều của hồi môn có thể thu tiền cuồn cuộn không ngừng từ thôn trang cửa hàng. Lúc đó đổi xuống, đồ cưới có thể có một vạn lượng. Qua vài năm, các thôn trang, cửa hàng này sản xuất tính đi vào, cũng không phải số nhỏ.

Đáng tiếc Phương gia mí mắt quá nhỏ bé, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mặt, sinh sôi muốn Thường Nhuận Chi thành tiểu phú bà ẩn hình.

Bây giờ cho dù Thường Nhuận Chi miệng ăn núi lở, đều có thể ăn trên mười bối tử.

Được sự cho phép từ tiểu Hàn thị, Thường Nhuận Chi liền gọi Diêu Hoàng và Ngụy Tử, ngày mai cùng nàng đi dạo kinh thành một trận, sau đó mới tới chỗ thôn trang sinh sống.

Nhạc thị biết được tin tức, lúc này liền đi cảm tạ tiểu Hàn thị, sau khi trở về kích động thu thập hành trang.

Ngày thứ hai Thường Nhuận Chi đi thỉnh an lão thái thái và tiểu Hàn thị, sau đó cùng Nhạc thị rời phủ.

Nàng phải đi giải sầu.

Nhạc thị ngồi không trên xe ngựa, thấy trên mặt Thường Nhuận Chi không có vẻ gì là vui sướng, vốn tâm tình đang nhảy nhót cũng dần dần chìm xuống.

“Tam cô nương xảy ra chuyện gì vậy?” 

Nhạc thị lo lắng nói: 

“Xem sắc mặt người không được tốt.”

Thường Nhuận Chi miễn cưỡng cười cười.

Tối hôm qua nàng suy nghĩ đến nửa đêm, lúc này đầu óc còn có chút mơ hồ.

Thường Nhuận Chi tựa vào vai Nhạc thị, nhẹ giọng nói: 

“Di nương, xe ngựa lắc lư làm con thấy choáng, con ngủ một lát nha.”

Nói xong, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Nhạc thị vội vàng điều chỉnh tư thế, để nàng ngủ được thoải mái, trong ánh mắt nhìn Thường Nhuận Chi tràn ngập trìu mến.

Xe ngựa đi hơn một canh giờ mới tới đích đến.

Thôn trang này chủ yếu sản xuất trái cây, có năm mươi mẫu, cái khác không nói, mỗi ngày hoa quả thu vào không ngớt.

Thường Nhuận Chi xuống xe ngựa, gặp qua ba vị quản sự thôn trang, liền dắt tay Nhạc thị đến phòng ở của nàng.

Phòng trong trang viên rộng rãi, nhưng mà bởi vì trong phòng không có người ở, cho nên có vẻ hơi quạnh quẽ.

Quản sự cho người nâng lên một đĩa trái cây lớn, cười cười nói với Thường Nhuận Chi: 

“Chạng vạng hôm qua mới nhận được tin cô nương sẽ tới, chuẩn bị không đầy đủ, còn mong cô nương thứ lỗi cho.”

Thường Nhuận Chi khoát tay, ôn hòa nói: 

“Bây giờ đúng lúc thời tiết thu hoạch vụ thu, quản sự tự đi làm chuyện của ngươi đi, đừng vì ta mà chậm trễ chuyện của các ngươi.”

Quản sự vội vàng đáp ứng, lại hỏi Thường Nhuận Chi có muốn coi sổ sách bao năm qua hay không.

Thường Nhuận Chi lắc đầu, cười nói: 

“Ta đến là để giải sầu, sổ sách hàng năm mẫu thân đều có xem, thôn trang đưa lên tiền lời không tệ, dựa vào quản sự chiếu khán, ta không cần thiết lại nhìn.”

Lúc này quản sự mới lộ ra tươi cười chân thành: 

“Vậy cô nương tùy ý, tiểu nhân đi vội.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, chờ quản sự đi, cầm trái cây đưa cho Nhạc thị nói: 

“Di nương, ăn đi.”

“Được, tam cô nương cũng ăn đi.”

Nhạc thị vui sướng tiếp nhận, cắn một ngụm thì dừng lại, hỏi Thường Nhuận Chi: 

“Đầu tam cô nương còn choáng sao?”

“Không hôn mê.” 

Thường Nhuận Chi mỉm cười nhìn Nhạc thị, thấy Diêu Hoàng và Ngụy Tử sửa sang lại hòm xiểng, trải giường chiếu điệp, suy nghĩ không khỏi bay về hôm qua lúc tiểu Hàn thị nói lời đó.

Từ lúc nàng bắt đầu quen biết cửu Hoàng tử, chỉ nghe qua cửu Hoàng tử phi, chưa từng nghe hắn có nữ nhân bên cạnh.

Nhưng mà tất cả mọi người đều nhận định, nhiều nhất thì thông phòng dùng để đùa vui, không xem là nữ nhân của cửu Hoàng tử sao?

Ở bối cảnh cổ đại như vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lưu Đồng còn là Hoàng tử…

Thường Nhuận Chi nghĩ nghĩ, liền thở dài.

Nhạc thị nhẹ nhàng nói: 

“Tam cô nương suy nghĩ cái gì? Di nương nhìn ngươi hôm nay cùng thường ngày không giống nhau, hình như rất sa sút, là có chuyện gì, có thể nói cho di nương nghe chút hay không?”

Thường Nhuận Chi nhìn về phía Nhạc thị.

Cảm xúc của nàng biến hóa, chỉ có mẹ ruột là Nhạc thị để ý tới.

“Di nương…” 

Thường Nhuận Chi nói: 

“Hôm qua con từ trong miệng thái thái nghe nói, cửu Hoàng tử còn có hai thông phòng.”

Nhạc thị gật đầu, kỳ quái hỏi: 

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Nhạc thị đối với chuyện cửu Hoàng tử có thông phòng cũng không cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy kỳ quái khi nghe nàng nhắc tới.

Thường Nhuận Chi không biết làm sao nói tiếp.

Nhạc thị suy nghĩ một chút, nói: 

“Tam cô nương không muốn cửu Hoàng tử có thông phòng hả?”

Thường Nhuận Chi trầm mặc.

Nhạc thị chần chờ, đưa tay sờ sờ đầu nàng.

“Cô gia Phương gia xuất thân hàn môn, cưới người là trèo cao, mà còn nạp thiếp… Cửu Hoàng tử là cốt nhục thiên gia, thân phận tôn quý, hắn có thông phòng không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Nhưng mà con không muốn nam nhân của con ngủ chung với nữ nhân khác.” 

Thường Nhuận Chi lúng ta lúng túng trả lời.

Nhạc thị thấy nàng như vậy, có chút khổ sở, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói: 

“Cửu Hoàng tử nếu nguyện ý chỉ coi trọng một mình tam cô nương, đương nhiên là chuyện tốt. Còn nếu như cửu Hoàng tử không đồng ý… Tam cô nương cũng không cần sinh khí. Nam nhân đều như vậy, nhịn không được dụ hoặc, giữ không được tâm.”

“Di nương đừng khổ sở…” 

Thường Nhuận Chi thấy Nhạc thị thương cảm, không khỏi sinh tâm áy náy: 

“Là con không tốt, là con chui rúc vào sừng trâu.”

“Không trách tam cô nương.” 

Nhạc thị cười cười, nhẹ giọng thở dài: 

“Hầu gia và thái thái cảm tình tốt như vậy, còn nạp Tiền di nương từ bên ngoài vào, thái thái đưa ta cho Hầu gia, Hầu gia cũng không phản đối không phải sao? Nam nhân muốn nạp thiếp, khi nảy sinh tâm tư này, ngăn cản không được đâu. Tam cô nương đừng nhìn việc này quá nặng.”

Thường Nhuận Chi cúi mâu, nửa ngày sau nói: 

“Vậy hai thông phòng… Là người lúc trước hắn có, con so đo không tới. Chỉ hy vọng, sau này hắn không cần thêm người nữa.”

Nhạc thị vỗ vỗ tay nàng, nói: 

“Tam cô nương học thái thái và đại cô nương. Hầu gia cũng tốt, Thụy vương gia cũng tốt, hậu viện đều có người khác, nhưng thái thái và đại cô nương không phải mỗi ngày đều vui vẻ sao? Đừng cầm việc này làm bản thân nổi giận.”

“Con đã biết, di nương.” 

Thường Nhuận Chi cười cười.

Tâm tình của nàng bỗng nhiên thấy tốt hẳn lên.

Sau khi thành thân, nàng sẽ nói rõ với Lưu Đồng.

Nếu sau này Lưu Đồng có tính toán muốn nạp thiếp, vậy nàng sẽ cùng hắn làm một đôi phu thê tầm thường tương kính như tân, thay hắn quản lý nội vụ, quản thúc hậu viện, sinh nhi dục nữ.

Nếu hắn không có tính toán như vậy…

Vậy nàng trừ bỏ thay hắn quản lý nội vụ, sinh nhi dục nữ, còn có thể thử chú tâm thương yêu hắn.

Nhớ tới Lưu Đồng, khi thì ở trước mặt nàng khẩn trương ngượng ngùng, khi thì nói đùa yến yến, Thường Nhuận Chi không khỏi nở nụ cười.