Editor: Bộ Yến Tử
Những ngày sống ở thôn trang là những ngày nhàn nhã nhất.
Chung quanh trang viện đều là nông gia, rất nhiều người làm nông còn ở thời điểm ngày mùa thu hoạch vụ thu đến thôn trang hỗ trợ, kiếm thêm tiền mua một ít gia dụng.
Thường Nhuận Chi ở thôn trang hai ngày, nghe quản sự chỉ dạy chút biện pháp tâm đắc quản lý thôn trang, nhịn không được ra khỏi trang viện, đi xem nông gia sinh hoạt.
Trên đường đi, thấy có phụ nhân níu chặt lỗ tai nhi tử nghịch ngợm nhà mình lên cao đuổi về nhà, hán tử nông gia cao lớn chắc nịch cầm nông cụ vội vã đi, trong tay lão phụ nhân cầm cái giỏ tươi cười đầy mặt đi đến điền địa…
Thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa heo hào, còn có thanh âm khanh khách cạc cạc của gà vịt giao hưởng.
So với Hầu phủ và phủ Thái tử, ở chỗ này có thể ngửi được mùi thơm của bùn đất, ngay cả không khí cũng cảm thấy tươi mát hơn không ít.
Thường Nhuận Chi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, lại nhìn thấy phía trước đứng một người mặc xiêm y vá miếng, chảy nước mũi bẽ củ cải.
Thường Nhuận Chi nhìn hắn cười cười, vừa muốn ngồi xổm xuống cùng hắn nói chuyện, không ngờ đứa nhỏ này quay đầu bỏ chạy, còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng không đuổi theo, chần chờ một lát mới ngừng lại.
Ngụy Tử “Phốc xuy” cười ra tiếng, nói:
“Cô nương, nhìn đi, tiểu oa nhi kia sợ người đó!”
Thường Nhuận Chi cười nói:
“Tiểu hài tử đương nhiên sẽ e ngại người xa lạ rồi, này chứng minh hắn có tâm cảnh giác rất cao nha.”
Ngụy Tử xoay xoay quai hàm nói:
“Cô nương vừa thấy chính là người tốt.”
“Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.”
Thường Nhuận Chi nở nụ cười, vẫy vẫy tay về phía hài tử:
“Sao đệ lại ở đây một mình vậy? Cha mẹ đệ đâu?”
Hài tử kia vẫn duy trì khoảng cách với nàng, hấp hấp cái mũi, nước mũi liền chui trở về lỗ mũi.
Ngụy Tử không khỏi nhếch miệng, tiểu oa nhi nói:
“Cha nương xuống đất rồi.”
Lại hấp hấp nước mũi chảy ra ngoài:
“Tỷ là ai?”
Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái:
“Đệ đoán đi?”
“Ta mới không đoán đâu!”
Tiểu oa nhi tuy nói như thế, câu tiếp theo lại nghi ngờ hỏi:
“Tỷ có phải là bà mối hay không?”
Ngụy Tử cười nói:
“Đệ nói bà mối lớn lên trông như vậy hả?”
“Bà mối mới mặc đồ đỏ mang lục nha!”
Tiểu oa nhi kỳ quái nói:
“Nàng ăn mặc đẹp mắt.”
Ngụy Tử kém chút nữa cười lạc giọng, chỉ vào hài tử nói:
“Cô nương nhà ta so với bà mối xinh đẹp hơn nhiều!”
“Ừ, lớn lên đẹp mắt hơn bà mối.”
Tiểu oa nhi thành khẩn gật đầu.
Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười, nửa ngày sau lắc đầu nói:
“Cám ơn đệ khen ta xinh đẹp.”
Đại khái thấy Thường Nhuận Chi thân thiện, lại nghe nàng nói lời cảm tạ, tâm tư cảnh giác của tiểu oa nhi giảm xuống một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thường Nhuận Chi, lặp lại câu hỏi:
“Tỷ còn chưa nói, tỷ có phải bà mối hay không đâu?”
Thường Nhuận Chi lắc đầu nói:
“Ta không phải.”
“Vậy tỷ là cái gì?”
“Hừm…”
Thường Nhuận Chi chỉ chỉ bầy gà ở trong sân trang viện, nói:
“Ta là chủ nhân của cái sân kia.”
Tiểu oa nhi rõ ràng không tin:
“Tỷ là nữ mà!”
“Đúng vậy, ta là nữ, xảy ra chuyện gì?”
Thường Nhuận Chi mỉm cười hỏi hắn.
Tiểu oa nhi chỉ tay nói:
“Nơi đó không phải là nơi địa chủ lão gia ở sao? Địa chủ lão gia hẳn là lão gia gia râu bạc, là nam!”
Diêu Hoàng và Ngụy Tử cười ha ha, Thường Nhuận Chi suy nghĩ một chút trả lời hắn:
“Tỷ là nữ nhi của địa chủ lão gia.”
“Hóa ra là như vậy à! Vậy đệ nên gọi tỷ là gì?”
Tiểu oa nhi quyệt miệng nói:
“Địa chủ tỷ tỷ?”
Thường Nhuận Chi cười:
“Đệ có thể gọi tỷ là Thường tỷ tỷ.”
Thường Nhuận Chi hỏi hắn:
“Tên đệ là gì?”
“Cẩu Thừa!”
Tiểu oa nhi vừa tự hào báo ra tên của bản thân, ngay lập tức có người hô lên gọi hắn:
“Cẩu Thừa!”
Cẩu Thừa vội vàng quay đầu, nhếch miệng lớn tiếng nói:
“Cha, nương, con ở chỗ này nè!”
Thường Nhuận Chi hướng tới thanh âm nhìn qua, thấy một đôi phu thê trẻ tuổi, trong tay nam nhân cầm cái liềm, ống quần vén cao, chân mang giầy rơm dính bùn đất; nữ nhân bố khăn bọc đầu, trên cổ tay khoá cái giỏ, bên trên đắp một khối vải thô màu lam, lộ ra cái chén sứ thô bên trong.
Nương Cẩu Thừa đưa cái giỏ cho nam nhân, bước lên trước kéo Cầu Thừa đến bên cạnh nàng, cười làm lành với Thường Nhuận Chi:
“Vị cô nương này, thật sự rất xin lỗi, Cầu Thừa nhà chúng ta va chạm ngài…”
Thường Nhuận Chi lắc đầu nói:
“Không có, đứa nhỏ này rất nhu thuận.”
Nàng cười hỏi:
“Các ngươi đây là muốn trở về nhà sao?”
“Phải, phải, tính toán về nhà nhóm lửa nấu cơm!”
Biểu cảm trên nét mặt nương Cẩu Thừa thoải mái chút, lại hỏi Thường Nhuận Chi:
“Không biết cô nương là…”
Cẩu Thừa cướp lời, nói:
“Nương! Nàng là địa chủ tỷ tỷ! Thường tỷ tỷ!”
Nương Cẩu Thừa nhíu lông mày, Cẩu Thừa chỉ vào trang viện nói:
“Nàng sống chỗ kia! Nàng là chủ nhân chỗ kia!”
Nhất thời, nương Cẩu Thừa nhìn về phía Thường Nhuận Chi càng cung kính:
“Hóa ra là đông gia cô nương à… Thật sự là xin lỗi, xin lỗi…”
Thường Nhuận Chi ôn hòa nói:
“Không cần giữ lễ tiết… Bất quá, tỷ vì sao gọi ta đông gia cô nương?”
Nương Cẩu Thừa liền kéo hán tử ít lời bên người mình, cười nói:
“Lúc bình thường, cha Cẩu Thừa không vội chuyện trong nhà lắm, sẽ giúp đỡ Thường quản sự đi rừng trái cây làm chút việc, lĩnh chút tiền công mua đồ gia dụng mới.”
Hán tử gật đầu, nói:
“Thường quản sự cho tiền công rất hào phóng.”
Đôi vợ chồng này cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện phiếm vài câu, trên mặt phụ nhân có chút sốt ruột, Thường Nhuận Chi biết nàng vội vàng trở về nấu cơm, nhân tiện nói:
“Không chậm trễ các ngươi, mang theo hài tử trở về nấu cơm đi, đừng để hắn bị đói.”
Vừa đúng lúc này Cẩu Thừa hấp hấp nước mũi, nương Cẩu Thừa nhất thời xấu hổ lấy khăn ra, lau nước mũi cho hắn.
“Làm bẩn mắt cô nương, xin lỗi xin lỗi…”
Nương Cẩu Thừa liên tục xin lỗi, Thường Nhuận Chi cười cười xua tay nói:
“Ta hồi nhỏ cảm lạnh cũng như vậy, tỷ chú ý chút xem hắn có phải hay không bị cảm lạnh. Thời tiết lãnh xuống, nhớ mặc thêm xiêm y cho hắn là được.”
Nương Cẩu Thừa liên tục gật đầu, lại khen tặng Thường Nhuận Chi vài câu, rồi mới lôi Cẩu Thừa gần như chạy trở về nhà, hán tử theo sát phía sau, một tay cầm liềm, một tay khoá giỏ.
“Tiểu oa nhi kia thật thú vị.”
Ngụy Tử hì hì cười nói:
“Lần sau cô nương đi ra, không bằng gọi hắn lại nói chuyện giải buồn nhỉ?”
Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, cười nói:
“Thời gian người nông gia chính là vội vã như vậy, đừng phiền toái bọn hắn.”
Thường Nhuận Chi nhìn bóng lưng rời đi của đôi phu thê kia, vừa vặn nhìn thấy phụ nhân kia muốn tiếp nhận giỏ trên tay hán tử, hán tử né tránh, nói câu gì đó, phụ nhân liền nở nụ cười, sườn mặt rạng rỡ sinh huy.
Bỗng nhiên, nàng có chút hâm mộ.
Phu thê dân chúng tầm thường, đại khái là như thế này, một ngày ba bữa, vì sinh hoạt cùng nữ nhân cả ngày bôn ba mệt nhọc. Mặc dù rất vất vả, nhưng trong cuộc sống luôn có khoảnh khắc như trong nháy mắt lúc nãy vậy, làm người ta bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
“Cô nương xem cái gì thế?”
Ngụy Tử giơ tay quơ quơ trước mặt Thường Nhuận Chi, nói:
“Cô nương thực luyến tiếc tiểu oa nhi kia, vậy để Thường quản sự tìm hắn đến cho người, chúng ta cho chút bạc, cũng không tính là gây phiền toái cho nhà bọn hắn.”
Ngụy Tử cho rằng Thường Nhuận Chi là xem tiểu oa nhi Cẩu Thừa, ngược lại cho đề nghị cũng đúng trọng tâm.
Thường Nhuận Chi vẫn lắc đầu cự tuyệt.
Ngụy Tử không hiểu, âm thầm hỏi Diêu Hoàng:
“Ta cảm thấy chủ ý ta hiến cho cô nương rất tốt mà, cô nương vì cái gì không đồng ý?”
Diêu Hoàng suy nghĩ một chút, nói:
“Đại khái là cô nương cảm thấy, có thể cùng tiểu oa nhi kia gặp mặt là một loại duyên phận, không muốn đem loại duyên phận này nhấc lên tục vật là vàng bạc. Huống chi, thật muốn cho tiền để tiểu oa nhi kia nói chuyện với cô nương, người nhà bọn họ nói vậy sẽ có các loại ý tưởng… Ngươi có biết, cô nương sợ nhất phiền toái.”
Ngụy Tử vẫn cái hiểu cái không, than thở một câu:
“Ngươi cùng cô nương nói chuyện, có đôi khi thực làm cho người ta nghe không hiểu…”