Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 12 Dương lịch, ngày mai là đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, cũng chính là Tết Dương lịch.

Buổi sáng hôm nay, trước khi đi ra ngoài, Trần Việt đã nói với Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung rằng, buổi chiều anh sẽ nghỉ không đi làm, buổi trưa sẽ chạy về nhà ăn cơm với cô và Tiểu Nhung Nhung.

Trần Việt vừa đi, Giang Nhung đã vội vàng lo liệu bữa trưa.

Cô đã chuẩn bị hai món mà Trần Việt thích nhất, hai món Tiểu Nhung Nhung thích nhất, nhưng cô cũng không quên hỏi Tiểu Trạch, thành viên mới trong gia đình bọn họ thích ăn món gì.

Sau khi cô bưng thức ăn đặt lên bàn, thời gian đến buổi trưa cũng không còn xa nữa.

Giang Nhung nhìn đồng hồ, trở về phòng của mình thay một chiếc váy dài màu hạnh nhân, váy được thiết kế dáng rộng, cô liền tùy ý dùng một chiếc thắt lưng nhỏ buộc ở bên hông, ngay lập tức lộ ra vòng eo thon thả của cô.

Mặc dù cô đang mang thai, thế nhưng vẫn chưa tới ba tháng, bụng vẫn chưa lộ ra, vì vậy cô không nói thì sẽ không có ai biết cô đang có thai.

Giang Nhung không chỉ ăn mặc đẹp, mà cô còn có ý định trang điểm nhẹ một chút, cô muốn để cho Trần Việt nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.

Giang Nhung ngồi trước bàn trang điểm, cúi dầu tìm ra một bút kẻ lông mày từ trong ngăn kéo, đến lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy môt người khác đang ở trong gương.

Cô nhìn Trần Việt ở trong gương, cười lúng túng: “Sao anh về sớm thế?”

“Em định làm gì vậy?” Ánh mắt của Trần Việt khi nhìn Giang Nhung ở trong gương tràn đầy dịu dàng.

“Em muốn trang điểm nhẹ, để xinh đẹp hơn một chút.” Giang Nhung thật thà nói, bởi vì cô muốn để lại vẻ xinh đẹp nhất trong lòng Trần Việt.

Trần Việt cúi đầu hôn cô: “Em không trang điểm càng đẹp hơn.”

Làn da của Giang Nhung rất tốt, cộng thêm bây giờ cô đang mang thai, làn da càng mịn màng giống như trứng gà vừa bóc vỏ, Trần Việt nói không trang điểm càng xinh đẹp hơn, điều này tuyệt đối phát ra từ nội tâm anh.

“Em thật sự xinh đẹp sao?” Mặc kệ người khác nói cô trông như thế nào, cô cũng sẽ không để ý đến, cô chỉ muốn nghe lời khẳng định của Trần Việt.

“Em cảm thấy Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta xinh đẹp không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Tiểu Nhung Nhung là do em sinh ra, vậy em nói xem em có xinh đẹp hay không?”

Thật ra vẻ ngoài của Tiểu Nhung Nhung là do sự kết hợp ưu điểm trên người Trần Việt và Giang Nhung, làm sao có thể không xinh đẹp được chứ?

Giang Nhung cũng không thích tô tô trát trát lên mặt mình, bây giờ Trần Việt đã trở về, cô cũng không muốn trang điểm ngay trước mặt anh.

Cô nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Trần Việt gật đầu, nắm tay Giang Nhung cùng nhau đi xuống lầu.

Giang Nhung tới giúp Hương Tú còn đang bận rộn trong phòng bếp, rồi tự tay bưng thức ăn ra.

Lúc Trần Việt ăn, dường như cô muốn thu nhớ kỹ dáng vẻ của anh vào trong tim, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, cô cũng không thể quên anh được.

Sau bữa cơm trưa, Giang Nhung bảo Tiểu Trạch dẫn Tiểu Nhung Nhung đi chơi, còn Trần Việt thì ở lại: “Trần Việt, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Thật đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Ngày hôm nay, hình như tâm trạng của Trần Việt rất tốt, từ lúc trở về nhà đến giờ khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.

“Hay là để em nói trước đi.” Giang Nhung hít một hơi thật sâu, đôi môi hồng chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Trần Việt, em mệt rồi, em thật sự rất mệt.”

Vẻ mặt của Trần Việt sửng sốt, nhíu mày: “Em… có ý gì?”

Giang Nhung nói: “Trần Việt, chúng ta là xem mắt gặp nhau rồi kết hôn, lúc xem mắt anh đã từng nói với em, anh không tin vào tình yêu, em nhớ không lầm đúng không?”

Trần Việt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Nhung.

Giang Nhung lại nói: “Anh không tin trên thế giới tồn tại một tình yêu thật sự, em cũng không tin trên thế giới này có một tình yêu đích thực, vì vậy chúng ta đã kết hôn với nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống mà người khác cho là bình thường.”

Trần Việt hơi híp mắt lại nhìn Giang Nhung, anh không nói chen vào, chờ đợi cô nói hết, để xem rốt cuộc cô muốn nói điều gì.

Giang Nhung tiếp tục nói: “Vì vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là vì muốn để cho người khác nhìn xem, trong cuộc hôn nhân của chúng ta căn bản không có tình yêu.”

Gân xanh trên trán Trần Việt đã giật giật, thế nhưng anh chỉ lạnh nhạt hỏi lại: “Rốt cuộc em muốn nói điều gì?”

“Em muốn nói, em thật sự mệt mỏi rồi, đây không phải là cuộc hôn nhân mà em mong muốn, em không muốn để cho bản thân phải giả vờ giống như mình đang sống rất hạnh phúc.”

“Trần Việt, em đã chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ cuộc hôn nhân không có tình yêu này rồi, em muốn theo đuổi tình yêu mà em mong muốn, theo đuổi cuộc hôn nhân mà em cần. Mà tất cả những thứ này anh đều không mang lại cho em, vì vậy chúng ta… ly hôn đi.”

Hai chữ “ly hôn” rất ngắn gọn cũng rất đơn giản, thế nhưng Giang Nhung phải dùng hết tất cả sức lực và dũng khí của mình.

Từ khi cô đồng ý lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Trần Việt, đến bây giờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày hai chữ “ly hôn” lại được phát ra từ trong miệng của mình.

“Ly hôn?” Trần Việt nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, giọng điệu của anh nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, giống như anh không hề bị ảnh hưởng gì khi cô nói ly hôn với anh, thế nhưng cơ thể bị kéo căng đã bán đứng anh.

“Vâng.” Giang Nhung gật đầu, nghe có vẻ là một chữ đơn giản, thế nhưng anh lại không biết cô đã tốn bao nhiêu sức lực mới nói ra được.

“Em nghĩ kỹ rồi?” Giọng điệu của Trần Việt vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như đang hỏi Giang Nhung thời tiết hôm nay như thế nào.

“Vâng.” Giang Nhung gật đầu.

“Được.” Anh nói.

Được?

Trần Việt đã mở miệng đồng ý rồi.

Giang Nhung không nghĩ tới Trần Việt lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, nghe giọng điệu của anh giống như đã sớm mong đợi cô đưa ra ý kiến này rồi.

Giang Nhung lặng lẽ siết chặt nắm đấm, sau một hồi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, cô lại nói: “Tài sản của anh em sẽ không lấy một đồng.”

Ánh mắt của cô nhìn về phía Tiểu Nhung Nhung đang chơi đùa rất vui vẻ với Miên Miên ở phía xa xa kia: “Tiểu Nhung Nhung cũng thuộc về anh, em sẽ không tranh đoạt với anh. Em chỉ cần đứa bé ở trong bụng em.”

Trần Việt nhìn cô, dường như trên mặt còn nở một nụ cười nhạt, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở ra, vẫn nói ra một chữ rất đơn giản: “Được.”

“Ngược lại hai bên chúng ta đã đồng ý rồi, vậy buổi sáng ngày mai, chúng ta sẽ đi đến tòa án nhân dân để ký giấy.” Mỗi một chữ giống như xé một miếng thịt trên người Giang Nhung, thế nhưng mặc kệ cô đau đớn như thế nào, cô nhất định phải nói ra, bởi vì không ai cho cô đi con đường thứ hai.

Cô cũng thử tìm cho mình con đường thứ hai, thế nhưng cô không tìm được, vì vậy cô chỉ có thể đi theo con đường mà người khác đã thiết kế cho mình.

“Được.” Trần Việt nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, cười rất ấm áp nho nhã, đây chính là nụ cười đẹp nhất của Trần Việt mà Giang Nhung đã nhìn thấy trong nhiều năm qua.

“Vậy em…”

“Cô Giang, vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”

Cô Giang!

Anh vừa gọi cô là cô Giang!

Cô vừa nói ra ly hôn, hai người vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, vậy mà anh đã đổi giọng gọi cô là cô Giang.

Rốt cuộc anh đã gấp gáp không thể chờ đợi để chia tay với cô như thế nào?

Rõ ràng việc ly hôn này là do cô mở miệng nói ra, thế nhưng khi cô nhìn thấy Trần Việt đồng ý một cách sảng khoái như vậy, không hề hỏi lại một câu nào, Giang Nhung cảm thấy tim mình rất đau.

Bởi vì cô hiểu rõ, một khi Trần Việt đã buông tay cô ra thì anh không còn thuộc về cô nữa.

Anh sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, mà tên của người phụ nữ đó không phải là Giang Nhung.