Không chỉ Trần Việt không thuộc về cô, mà Tiểu Nhung Nhung của bọn họ cũng sẽ không thuộc về cô nữa.

Đợi sau khi cô rời đi, Tiểu Nhung Nhung sẽ quên đi người mẹ này, cô bé cũng sẽ gọi người phụ nữ khác là… mẹ.

Trần Việt đứng dậy: “Cô Giang, em còn muốn nói điều gì nữa không?”

“Em…” Giang Nhung vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng cô không biết phải nói như thế nào, cuối cùng cô không nói ra được một chữ.

Trần Việt mỉm cười: “Cô Giang, tôi còn có việc bận, xin lỗi không thể tiếp được.”

Anh nói rất lễ phép lại khách khí, giống như lúc trước Giang Nhung đã nhìn thấy anh đã đối xử với rất nhiều người không quen biết, khách khí đến mức làm cho người khác cảm thấy không quen.

Nói xong, anh xoay người rời đi, không hề liếc nhìn cô thêm nữa, giống như anh không phải là Trần Việt đã từng đối xử với cô rất dịu dàng.

Giang Nhung theo bản năng vươn tay ra, muốn nắm lấy tay anh, thế nhưng bàn tay vừa duỗi ra, lại bị cô mạnh mẽ thu trở lại.

Cô há miệng: “Trần, Trần…”

Bước chân của Trần Việt dừng lại, thế nhưng anh không quay đầu lại nhìn cô, mà lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Bóng lưng cao ngạo của anh giống như một tảng băng lạnh lẽo, thậm chí anh còn không quay đầu lại nhìn cô, Giang Nhung chỉ cảm thấy trái tim mình nóng bỏng của mình đang chảy dòng máu đỏ tươi.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình biểu hiện tốt một chút: “Anh Trần, hy vọng anh sớm tìm thấy người phụ nữ yêu thương anh.”

Hai chữ “anh Trần” này cũng được nói ra từ đôi môi ngọt ngào giống như cánh hoa hồng kia, thế nhưng nó đã không còn vẻ quyến luyến tình cảm sâu đậm của ngày trước, nó giống như một xưng hô bình thường của một người xa lạ.

Bàn tay đang thả lỏng ở bên người Trần Việt siết chặt lại, ánh mắt anh thâm trầm, thế nhưng đến khi anh quay đầu lại nhìn cô thì, khuôn mặt đẹp đến mức người và thần đều phải căm phẫn kia chỉ còn lại ý cười lạnh lẽo, không còn vẻ nào khác.

Anh cười nói: “Em là gì của tôi?”

“Tôi…” Giang Nhung lập tức nghẹn lời.

Đúng vậy, cô là gì của anh chứ?

Bây giờ cô vẫn còn là vợ của anh, thế nhưng rất nhanh, cô và anh sẽ không còn mối quan hệ gì nữa.

Chỉ cần ngày mai hai người làm xong thủ tục ly hôn, cô và anh sẽ chính thức trở thành người xa lạ không còn bất kỳ mối quan hệ nào.

Sau này nếu có thể gặp lại, có thể lên tiếng chào hỏi nhau, hoặc cũng có thể nếu đi cùng người lạ, có nhìn thấy đối phương cũng giả vờ như không nhìn thấy.

“Cô Giang, em cứ yên tâm theo đuổi cuộc hôn nhân mà em mong muốn, theo đuổi hạnh phúc mà em cần, việc của tôi không cần em phải bận tâm.” Trần Việt ném ra một câu lạnh lùng như vậy rồi xoay người rời đi.

Dáng người của anh cao lớn như vậy, bước chân vẫn cứ mạnh mẽ tao nhã như vậy, đẹp đến mức mỗi một bước chân của anh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ là Giang Nhung không thể nào nhìn thấy, trong giây phút khi anh xoay người lại, nụ cười lạnh trên mặt anh đã biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại vẻ thâm trầm mà cô chưa từng nhìn thấy.

Cô trơ mắt nhìn anh đi lên lầu, nhìn anh biến mất trước mắt cô, những giọt nước mắt mà cô đã cố nén vào lúc nãy, bây giờ trút xuống giống như vỡ đê, không thể nào ngăn lại được.

Trần Việt!

Sau này, Trần Việt của cô sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa, cô cũng không thể tiếp tục nằm trong ngực lắng nghe nhịp tim của anh nữa.

Cô cũng không còn cơ hội để nghe thấy anh dùng giọng nói trầm thấp, vừa từ tính lại vừa gợi cảm nói với cô: “Giang Nhung, có anh ở đây rồi, em đừng sợ!”

Cô không còn cơ hội nữa…

“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Mẹ rất buồn sao?” Không biết từ lúc nào, Tiểu Nhung Nhung đã đi đến bên cạnh Giang Nhung, ngước đôi mắt trong veo như nước, chớp chớp mắt nhìn mẹ mình.

“Mẹ không khóc, chỉ là có một hạt cát bay vào mắt mẹ thôi.” Giang Nhung lau nước mắt, ngồi xuống nhẹ nhàng ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong lòng mình.

“Mẹ, Nhung Nhung không muốn mẹ đau lòng.” Tiểu Nhung Nhung giơ bàn tay nhỏ lên lau nước mắt cho mẹ, viền mắt của cô bé cũng đỏ hoe.

Bởi vì mẹ đau lòng, bé cũng sẽ đau lòng, sẽ muốn khóc cùng với mẹ.

“Nhung Nhung, mẹ thật sự không đau lòng, chỉ là…” Chỉ là sau này mẹ không thể nhìn thấy bảo bối của mẹ mỗi ngày nữa rồi.

Cô rất muốn dẫn Tiểu Nhung Nhung rời đi, thế nhưng cô biết Tiểu Nhung Nhung là do một tay Trần Việt nuôi nấng, sao cô có thể tàn nhẫn dẫn Tiểu Nhung Nhung đi được chứ.

“Mẹ ơi!” Tiểu Nhung Nhung kéo tay của Giang Nhung, miệng nhỏ mở ra: “Mẹ đừng khóc, Nhung Nhung dẫn mẹ đi tìm ba.”

Ở trong lòng Tiểu Nhung Nhung, ba chính là một siêu anh hùng không có điều gì là ba không thể làm được, chắc chắn ba có thể giúp mẹ.

“Nhung Nhung, ba con còn đang bận làm việc, chúng ta không nên đi làm phiền ba.” Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung lên, bế cô bé đi lên lầu trở về căn phòng màu hồng của Tiểu Nhung Nhung.

Cô đặt Tiểu Nhung Nhung ngồi trước bàn trang điểm: “Nhung Nhung, mẹ tết cho con một bím tóc xinh đẹp có được không?”

“Vâng.” Tiểu Nhung Nhung gật đầu, bé biết mẹ muốn tết bím tóc đẹp cho mình, vì vậy bé lập tức nở nụ cười đồng ý.

“Nhung Nhung, mẹ nói cho con nghe, con chính là bảo bối trong lòng mẹ, cho dù mẹ không thể ở bên cạnh con, thế nhưng mẹ rất yêu con. Sau này con phải nghe lời ba, lớn lên rồi phải thật hiếu thảo với ba có biết không?” Giang Nhung vừa chải tóc cho Tiểu Nhung Nhung vừa dặn dò.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không ở bên cạnh Nhung Nhung ạ?” Tiểu Nhung Nhung không hiểu, chẳng lẽ mẹ lại muốn bay đi mất, phải đợi bé lớn lên rồi mới có thể nhìn thấy mẹ sao?

Lúc trước người khác luôn nói bé là một đứa trẻ không có mẹ, không dễ gì mẹ mới trở về bên cạnh bé, bé không hy vọng mẹ lại bay đi mất.

“Bởi vì…” Giang Nhung nghẹn ngào không nói nên lời, một lúc lâu, cô mới tìm được giọng nói của mình: “Bởi vì mẹ còn phải bận rộn với một số công việc quan trọng.”

Tiểu Nhung Nhung hơi đau lòng hỏi lại: “Mẹ ơi, việc quan trọng đó còn quan trọng hơn cả Nhung Nhung sao?”

Giang Nhung: “…”

Không có công việc nào có thể quan trọng hơn bảo bối của cô cả, thế nhưng cô lại không biết nên nói bảo bối của mình như thế nào.

Giang Nhung hít một ngụm khí lạnh, lại nói: “Nhung Nhung, con nhìn xem bím tóc mẹ tết cho con có đẹp không?”

“Rất đẹp ạ.”

“Vậy sau này, nếu Nhung Nhung muốn tết tóc đẹp như vậy thì bảo cho chị Phương giúp con nha.” Ba ngày nay, Giang Nhung đã kéo bảo mẫu Phương của Tiểu Nhung Nhung tới dặn dò rất nhiều chuyện.

Từ quần áo, ăn mặc đi lại của Tiểu Nhung Nhung, bất cứ thứ gì cần thiết thì cô đều căn dặn, mặc dù đối phương vẫn thường xuyên phụ trách những chuyện này, thế nhưng Giang Nhung vẫn dặn dò hết tất cả, chỉ sợ lúc cô không có ở đây, Tiểu Nhung Nhung sẽ phải chịu oan ức.

“Nhung Nhung muốn mẹ tết tóc cho Nhung Nhung, bím tóc mẹ tết là đẹp nhất.” Ở trong lòng Tiểu Nhung Nhung, cho dù mẹ giúp cô bé làm điều gì cũng là điều tốt nhất.

Bộ quần áo mà mẹ tự tay mặc cho bé cũng là bộ đẹp nhất, kem mà mẹ thoa cho cho bé cũng là là loại thơm nhất, đương nhiên bím tóc mà mẹ tết cho bé cũng là bím tóc đẹp nhất.

“Nhung Nhung…” Giang Nhung đau lòng ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong ngực, sao cô lại không muốn tết tóc cho Tiểu Nhung Nhung cả đời này chứ?

Cô muốn ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, nhìn cô bé từ một cô gái nhỏ dần dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Cô muốn tự tay chuẩn bị của hồi môn cho Tiểu Nhung Nhung, muốn đích thân cầm tay cô bé trao cho người đàn ông có thể chăm sóc cho Tiểu Nhung Nhung cả đời.

Cô đã nghĩ quá nhiều rồi, thế nhưng…

Giang Nhung lắc đầu, cô không thể suy nghĩ nữa nếu không thì cô chắc chắn sẽ sụp đổ.