Ba tháng sau.
Mùa đông giá lạnh đã đi qua. Giờ đây, vạn vật khôi phục, xuân về hoa nở, chính là mùa đẹp nhất của năm.
New York, ở bệnh viện tư nhân sang trọng nào đó.
Cửa bệnh viện đóng chặt, canh gác cẩn thận, nếu không có phê chuẩn của cấp trên thì ngay cả một con ruồi cũng khó từ bên ngoài bay vào.
Lục Diên xuống xe, đi qua lớp lớp kiểm tra an ninh, từ cổng bệnh viện đi vào rẽ phải đi thẳng vào thang máy, đến phòng bệnh cao cấp tầng 8 của bệnh viện.
Đứng trong thang máy, mắt thấy chữ số trên màn hình thang máy vừa đến số 2, rồi từ từ đi lên trên, nhưng chỉ vài giây đồng hồ, thang máy đã tới điểm đến tầng 8.
Anh ta đứng trong thang máy, hít một hơi thật sâu, giật giật đồ vét vốn chỉnh tề trên người, rồi mới bước ra khỏi thang máy.
Ra khỏi thang máy rẽ phải, bước dọc hành lang tiến về phía trước, đi đến cuối hành lang, bên cạnh là một căn phòng sang trọng có biển số 8.
Nhìn cánh cửa nặng nề, anh ta đứng lại, hít sâu một hơi, đợi mấy giây mới chậm rãi nhấc tay gõ cửa.
Sau khi gõ cửa, lại đợi mấy giây mới nghe thấy trong phòng truyền đến hai chữ nặng nề “vào đi”, anh ta đẩy cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Trần!” Anh ta nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ở trong phòng đang đứng quay lưng về phía cửa, cung kính gọi một tiếng.
“Ừ?” Trần Việt đứng nghiêm, cơ thể không nhúc nhích, nhìn phía xa ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn thứ gì?
“Tổng giám đốc Trần, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện theo dặn dò của anh.” Lục Diên đưa văn kiện trên tay ra, nhưng Trần Việt vẫn không quay đầu lại, anh ta vẫn duy trì tư thế đưa văn kiện.
Một lúc lâu sau, Trần Việt thu hồi ánh mắt nhìn phía xa, xoay người nhìn lại.
Ánh mắt mạnh mẽ dưới gọng kính màu vàng của anh như ác ma đến từ Địa ngục, nhưng anh nhanh chóng thu lại sự sắc bén trong ánh mắt.
“Giải quyết xong rồi à?” Anh hỏi, âm thanh trầm thấp, nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào vi phạm.
“Diệp Diệc Thâm rất cứng đầu, có đánh chết anh ta, anh ta cũng không chịu khai ra những chuyện bản thân đã làm, nhưng mẹ anh ta thì không giống. Mẹ anh ta thương con trai, con trai cũng vẫn có chút lương tri, cũng không muốn nhìn thấy mẹ chịu khổ.” Nói đến đây, Lục Diên hơi tiến lên một bước, hai tay cầm văn kiện trong tay đưa về phía Trần Việt.
Trần Việt vẫn không đưa tay ra nhận, Lục Diên lại tiếp tục duy trì tư thế đưa văn kiện tư liệu ra, trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không biết việc mình làm, Tổng giám đốc của họ có hài lòng không?
Dù sao, việc lần này người bị hại không phải người khác, mà là người phụ nữ Tổng giám đốc coi trọng nhất – vợ của Tổng giám đốc.
Vụ nổ chấn động New York xảy ra đã ba tháng, nhưng ảnh hưởng của chuyện này đến nay vẫn chưa chấm dứt.
Ngày mồng 1 tháng 5, New York, vùng ngoại thành nào đó, thùng đựng hàng bên cạnh nhà kho bị người ta đặt bom nổ tung, lửa cháy lan ra, cháy liền hai ngày hai đêm, thiêu rụi toàn bộ khu nhà kho.
Chuyện này vừa xảy ra, lập tức kéo theo sự chú ý của các ban ngành liên quan, khi họ biết việc lần này có liên quan đến người nhà của Thịnh Thiên, thì lập tức chính thức coi việc này là sự kiện tập kích khủng bố.
Bị coi là sự kiện tập kích khủng bố, dù Diệp Diệc Thâm có chín cái đầu, cũng không thể chạy thoát khỏi số phận bị trừng trị tàn khốc.
Ba ngày sau, chính thức tuyên bố đã bắt được kẻ chủ mưu phía sau và người thực hiện sự kiện khủng bố, đồng thời tuyên án tử hình.
Nhưng Diệp Diệc Thâm, kẻ vốn đã bị thi hành án tử hình lại chưa chết, mà được người phía chính phủ tự động giao cho Trần Việt. Dù sao sự kiện lần này ảnh hưởng rất lớn, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến Trần Việt.
Sức ảnh hưởng của Thịnh Thiên trên trường quốc tế vô cùng lớn, dù là chính phủ Mỹ cũng phải nể mặt anh.
Lại qua một lúc lâu, Trần Việt mới đưa tay tiếp nhận văn kiện, anh lật ra xem xét, trong cặp văn kiện là từng bức ảnh đẫm máu.
Lật liên tục mấy bức, mỗi bức ảnh chụp khiến người ta khắc sâu ấn tượng chính là máu, máu đỏ tươi, và người khuyết tật không đầy đủ.
Không, đó không phải là người, ít nhất không phải một người hoàn chỉnh.
Có một bức ảnh đặc biệt nhất chính là Diệp Diệc Thâm đã bị cắt tứ chi, nằm trên mặt đất, nhưng vẫn còn hết sức ngọ nguậy.
Vẻ mặt anh ta vô cùng thống khổ, nhìn hận không thể lập tức đập đầu chết, nhưng ngay cả năng lực tự sát, anh ta cũng không có.
Muốn đập đầu, không đập được.
Vì xung quanh anh ta đều là những thứ mềm nhũn, anh ta đập vào cũng chẳng khác nào đập vào một miếng đậu phụ.
Anh ta muốn cắn lưỡi tự tử, càng không được.
Từng cái răng của Diệp Diệc Thâm đã bị người ta nhổ đi, nhổ không sót một cái nào, anh ta có thể dùng cái gì cắn lưỡi tự tử chứ.
Nếu như có thể, anh ta thật đúng là muốn dùng lợi cắn lưỡi tự tử.
Xem hết những bức ảnh này, vẻ mặt Trần Việt vẫn không hề thay đổi, chỉ có ánh mắt lóe lên sự u ám, giống như ác ma khát máu.
“Anh ta thừa nhận là anh ta phái người giết ông Tiêu?” Trần Việt hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng, hờ hững như bình thường, không có quá nhiều cảm xúc.
“Vâng, anh ta chính miệng thừa nhận, đồng thời giao nộp bằng chứng phạm tội. Chúng tôi đã thẩm tra, xác nhận không phải giả.” Lục Diên cung kính trả lời, giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang run rẩy.
Anh ta đi theo bên cạnh Trần Việt đã mười mấy năm, anh ta luôn tự nhận hiểu rõ Tổng giám đốc, nhưng sau chuyện này, anh ta phát hiện, anh ta chưa từng hiểu Tổng giám đốc.
Tổng giám đốc luôn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo không quan tâm sự đời của họ, lại có thể sử dụng thủ đoạn tra tấn mà đến anh ta người thường xuyên thay Tổng giám đốc xử lý những chuyện không thể bày ở ngoài sáng cũng cảm thấy không bằng.
“Cho người canh chừng anh ta, nếu anh ta chết rồi, thì cậu xem đó mà làm.” Sau một lúc trầm mặc, Trần Việt đưa ra mệnh lệnh.
“Vâng.” Lục Diên lập tức nhận lệnh.
Lúc này anh ta không thể không cảm thán, may mà đời này anh ta chỉ trung thành với Tổng giám đốc, chưa từng có ý đồ xấu nào khác, không thì tình hình của Diệp Diệc Thâm bây giờ có thể chính là kết cục của anh ta.
Nghĩ đến tình cảnh của Diệp Diệc Thâm, chỉ dùng bốn chữ “Sống không bằng chết” cũng không đủ hình dung ra thảm trạng của anh ta, chỉ có thể nói anh ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mặc kệ Diệp Diệc Thâm còn có thể sống bao nhiêu năm, anh ta đã không còn khả năng nói chuyện, không còn khả năng hành động nữa.
Anh ta chỉ là một người chết còn hơi thở, mỗi ngày còn không ngừng chịu đủ loại đau đớn thấu tim gan, đến tận khi anh ta không thể chịu được nữa thì tính mạng mới thực sự kết thúc.
“Việc Diệp Diệc Thâm xong rồi, cậu tự mình bay đến biển Aegean theo dõi tình hình chuẩn hôn lễ bên đó, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.” Nói xong, Trần Việt khoát khoát tay, ra hiệu Lục Diên lui ra.
Lục Diên nghe lời lui ra, lúc rời đi nhẹ nhàng cài cửa lại, không dám phát ra một tiếng động, sau khi đóng cửa lại, anh ta mới thở phào một hơi.
Khí thế của Tổng giám đốc thật là càng ngày càng mạnh mẽ, giọng điệu Tổng giám đốc nói với anh ta không hề thay đổi, nhưng lại khiến lòng sinh ra sợ hãi.
Anh ta vỗ ngực một cái, lấy lại bình tĩnh rồi mới đi làm chuyện nên làm.