Biết rõ dù dụ được Trần Việt đến thì xác suất có thể lấy mạng Trần Việt là rất nhỏ, nhưng Diệp Diệc Thâm vẫn không lùi bước, đó là vì anh ta chưa từng nghĩ sau khi mình dụ Trần Việt tới còn có thể sống sót trở về.

“Hừ… Vậy thì tao lại muốn xem xem, mày còn có cách gì nữa không?” Bước chân Trần Việt dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Diệc Thâm quỳ trên mặt đất, cười như không cười nói.

Ở trước mặt người ngoài, Trần Việt rất ít cười, có thể nhìn thấy nụ cười của anh, hơn phân nửa là cười lạnh, không ai sẵn lòng nhìn thấy nụ cười như thế của anh.

Vì thật khiến người ta không rét mà run.

“Mày đã hứng thú như thế, sao tao có thể khiến mày thất vọng chứ.” Diệp Diệc Thâm thử đứng lên, muốn đối mặt với Trần Việt, nhưng còn chưa đứng lên được đã nặng nề quỳ xuống.

Vì mới đứng lên được một nửa dường như chỗ đạn xuyên qua máu chảy nhanh hơn, nếu máu còn chảy như vậy thì không cần chờ Trần Việt tiêu diệt, Diệp Diệc Thâm cũng đã chết vì mất máu rồi.

Nhưng Diệp Diệc Thâm không sợ hãi, vì có một nhà ba người của Trần Việt chôn cùng anh ta. Ba cái mạng bồi một mình anh ta, vụ làm ăn này, anh ta quá lời rồi.

Lúc này, anh ta không cần làm quá nhiều, anh ta chỉ cần ngăn chặn Trần Việt, để một nhà ba người họ ở chỗ này thêm mấy phút, chỉ cần ở thêm mấy phút là đủ rồi.

Anh ta sẽ dẫn theo một nhà ba người Trần Việt cùng đi đến thế giới cực lạc.

Mặc dù lúc đi có thể sẽ bị nổ tung, nhưng không sao.

Dù sao họ đều đã chết, anh ta không còn là cậu chủ của Diệp thị, Trần Việt cũng không còn là người điều hành chủa Thịnh Thiên nữa, ai sẽ quan tâm họ có đẹp hay không chứ?

Đến chỗ Diêm Vương, mỗi người đều là quỷ, đều là một khởi đầu mới, nên thật không có vấn đề gì.

“Minh Chí, tao đã từng thật coi mày là bạn thân, nhưng thế sự biến đổi thất thường, ý trời trêu người, ai bảo mày ưu tú như vậy, ưu tú đến mức khiến cho một đứa con cưng của gia đình quyền quý như tao cũng phải đố kỵ.” Cơ thể Diệp Diệc Thâm bị thương mấy chỗ, cả người đều đang chảy máu, cả người đều đang đau, ý thức càng ngày càng mơ hồ không rõ, nhưng anh ta vẫn ráng chống đỡ buông lời khiêu khích Trần Việt.

Hôm nay, anh ta tới đây, không chỉ vì bản thân, anh ta còn vì mẹ mình, vì toàn bộ Diệp thị.

Dù ở bên ngoài ông Diệp nuôi rất nhiều phụ nữ, có mấy con riêng, nhưng chung quy ông Diệp vẫn là cha anh ta, là người đàn ông đời này mẹ anh ta quan tâm nhất. Một khi ông Diệp xảy ra chuyện thì mẹ anh ta cũng không sống nổi.

Nên dù ông Diệp có lỗi với hai mẹ con họ, nhưng thời khắc mấu chốt anh ta vẫn đứng ra gánh vác trách nhiệm củng cố Diệp thị.

Anh ta làm ra chuyện này còn vì một nguyên nhân khác, chiến thắng Trần Việt là tâm nguyện lớn nhất cả đời này của anh ta.

“Minh Chí…” Diệp Diệc Thâm vẫn tiếp tục nói, mở miệng thì không dừng lại, dường như đang cố ý kéo dài thời gian.

Nghĩ đến có thể là Diệp Diệc Thâm cố ý kéo dài thời gian, trong đầu Trần Việt lóe lên, đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức quát: “Kiều Chấn Đông, mở cửa!”

Cùng tiếng ra lệnh của Trần Việt, tiếng cưa điện lập tức vang lên, đàn em của anh cầm cưa điện từ bên ngoài cắt tường tôn ra tạo thành một cánh cửa ra, để họ ra ngoài.

“Minh Chí, không còn kịp rồi, đã không có thời gian để chúng mày rời khỏi đây nữa… Hôm nay, để chúng ta đều kết thúc ở chỗ này đi… Ha ha ha.”

Diệp Diệc Thâm cười lớn, anh ta nằm hình chữ đại trên mặt đất, chuẩn bị dùng một trạng thái khá thoải mái đi đến một thế giới khác.

“Tổng giám đốc Trần.” Kiều Chấn Đông dẫn người nhanh chóng cắt ra một cánh cửa, lập tức nghênh đón Trần Việt dẫn người ra ngoài.

“Bảo tất cả mọi người lập tức rút lui, không ai được xảy ra chuyện gì.” Dù đã dự liệu được Diệp Diệc Thâm gài bom hẹn giờ ở đây, nhưng Trần Việt vẫn tỉnh táo bình tĩnh.

Dặn dò Kiều Chấn Đông xong, anh nghiêng đầu nhìn Giang Nhung: “Giang Nhung…”

Trần Việt muốn nói lời an ủi Giang Nhung, nhưng vừa nghiêng đầu đã chạm phải ánh mắt bình tĩnh, dịu dàng của cô, cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh: “Có anh ở bên cạnh, em không sợ gì cả.”

Đúng vậy, có anh ở đây, em không sợ gì cả.

Dù phía trước là núi đao biển lửa, nhưng chỉ cần Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh cô, cô không sợ gì cả.

Trần Việt chỉ cần một câu nói như vậy Giang Nhung, cần thái độ như vậy của cô.

Anh cũng mỉm cười với cô, dù con đường phía trước chông gai như thế nào, chỉ cần có Nhung Nhung lớn nhỏ của anh ở bên cạnh thì không có gì có thể làm khó anh.

Trần Việt vỗ vỗ cô bé trong ngực: “Con yêu…”

“Ba, Nhung Nhung có thể ngẩng đầu rồi sao?” Thì ra cô bé vẫn nhớ lời ba dặn, chưa nghe thấy ba bảo ngẩng đầu, nó vẫn nép trong ngực ba.

“Ừ, con yêu của ba có thể ngẩng đầu rồi.” Nghe thấy ấm thanh mềm mại của Tiểu Nhung Nhung, trong lòng Trần Việt cũng cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.

“Ba, Nhung Nhung biết ba sẽ đến cứu Nhung Nhung và mẹ, Nhung Nhung không sợ.” Trước khi ba tới, Tiểu Nhung Nhung không biết có bao nhiêu sợ hãi, nhưng sau khi ba đến, nó thật không hề sợ hãi.

“Con yêu của ba vẫn luôn dũng cảm như thế, ba cảm thấy rất yên lòng.” Lúc nói chuyện, Trần Việt vừa một tay ôm Tiểu Nhung Nhung, một tay nắm Giang Nhung, nhanh chóng rút lui khu vực nguy hiểm.

“Minh Chí, đừng lãng phí thời gian và sức lực nữa, hãy giống như tao, tiếp nhận tất cả những điều này, chúng ta cùng đi đến thế giới cực lạc.”

Sau lưng, âm thanh của Diệp Diệc Thâm vẫn như ác quỷ đòi mạng, nhưng Trần Việt và Giang Nhung đều không để ý đến anh ta, bởi vì trong mắt anh và Giang Nhung chỉ nhìn thấy đối phương, trong tai chỉ nghe thấy đối phương.

Thế giới này, có anh ở đây, thì trong mắt em không còn nhìn thấy những người khác nữa.

“Trần Việt, Trần Việt, con mẹ nó, mày cũng quá kiêu ngạo rồi, mày thật cho là tao đang dọa mày sao?” Diệp Diệc Thâm tức giận đấm mạnh một cái lên sàn nhà cứng, hận đến mức vừa kêu vừa gào.

Anh ta chống đất ngồi dậy, bỗng nhiên lại cười điên cuồng: “Ha ha ha… Trần Việt, Trần Việt, tao nhất định phải khiến kẻ kiêu ngạo ngu xuẩn như mày trả giá thật lớn.”

Diệp Diệc Thâm vừa gào lên vừa cười, trong miệng còn đếm: “Ba, hai, một… Nổ…”

Cuối cùng, âm thanh của anh bị một tiếng tiếng nổ ầm vang bao phủ.

Trên đường mấy người Trần Việt rút lui, cũng là con đường duy nhất rời khỏi nơi này, phát ra tiếng nổ mạnh.

Tiếng nổ vang lên, ánh lửa bốc lên bầu trời cao chừng mấy chục mét.

Diệp Diệc Thâm nằm trên mặt đất, từ cánh cửa mở ra nhìn ra ngoài. Thậm chí Trần Việt có thể nhìn thấy người khác bay lên trời, sau khi xoay tròn giữa không trung thì rơi xuống.

“Ha ha ha… Trần Việt, cuối cùng tao đã thắng mày một lần. Tao bảo mày đừng đi, mày hết lần này tới lần khác muốn đi, nếu như người bị nổ bay người là mày, mày nói xem tao nên nói mày cái gì mới được chứ?” Diệp Diệc Thâm cười, cười đến nước mắt chảy ròng.

Một trận, anh ta giống như thắng, nhưng lại giống như không thắng.