Đây là một ngày bình thường của hầu hết mọi người.
Đây cũng là ngày mà Du Dần trút được gánh nặng cũng là ngày cuộc sống bình yên của anh bị đảo lộn.
Anh ngồi trên mặt đất, sợ hãi nhìn thấy những giọt nước mắt kinh hoàng và đau khổ của mẹ. Hít một hơi thật sâu, anh mơ hồ nhận ra cái gì đó đang rời bỏ anh.
Không biết trôi qua bao lâu, Du Dần lau mắt, lấy điện thoại di động ra và bấm ba chữ số.
Khi mẹ thấy hành động của anh, bà vội phản ứng chạy đến cướp đoạt di động của anh. Du Dần đứng dậy, né tránh bà.
“Con không được….” Mẹ anh nghẹn ngào: “Đừng…. xin con…”
Nước mắt bà rơi mãnh liệt, bà đã mất quá nhiều thứ trong một ngày rồi.
Điện thoại được kết nối, Du Dần bình tĩnh đầu thú: “Xin chào, tôi muốn đầu thú, tôi vừa giết bố tôi.”
Sự bình tĩnh của anh không giống của cậu thiếu niên 15 tuổi nên có, đáy mắt anh sâu như hồ nước tĩnh mịch.
Nhìn anh thông báo rõ địa chỉ, ngắt điện thoại, mẹ anh trượt xuống đất mà nước mắt cứ tuôn rơi, linh hồn như thể bị rút cạn, xung quanh chỉ còn khoảng trống tối tăm.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp hẻm nhỏ.
Du Dần nhìn mẹ bần thần dưới đất, anh quỳ trước mặt bà, dập đầu một cái thật mạnh
“Mẹ, con xin lỗi”, anh nói thầm trong lòng.
Một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, Du Dần hồi thần lại.
Anh rùng mình, đôi môi run rẩy, dụi đôi mắt đỏ của mình. Hóa ra anh cũng rất sợ hãi. Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Anh sợ rằng ngay cả khi anh thoát ra khỏi hiện tại, anh cũng không thể với tới tương lai, như vậy sẽ bi thương lắm.
Hai người đàn ông mặc đồng phục thô bạo nhấc anh lên, anh bước ra trong tiếng la ó và thở dài của khu phố, anh bị đẩy vào chiếc xe cảnh sát lập lòe ánh đèn đỏ.
Kết thúc bi kịch, Du Dần ngoái lại nhìn cửa sổ, người mẹ đứng khóc bên trong cánh cửa đấy, hình ảnh không còn rõ ràng.
Anh quay đầu đi, trái tim như bị dao cắt.
– —
Kết hợp với tình hình thực tế của gia đình, bản án cuối cùng mà tòa án đưa ra là ba năm tù.
Năm mười tám tuổi, Du Dần bước ra khỏi cửa trại giam vị thành niên, thế giới giống như một người xa lạ.
Có lẽ đối với thế giới, anh cũng như thế này.
Mẹ đến đón anh. Đầu anh rất cao. Cả người xanh xao và gầy gò, khuôn mặt hờ hững, giống như một bức tượng bị phong hóa.
Mẹ vẫn khóc, mắt bà đỏ hoe, có ý cầm hành lý cho anh.
Du Dần tránh tay bà và nói, “Không cần đâu.”
Mẹ anh ngượng ngùng buông tay, khẽ nói: “Trưởng thành rồi”.
Trên đường về nhà, tài xế nhìn hai mẹ con ở hàng sau và mỉm cười hỏi: “Đưa con đi học đại học à?”
Du Dần như trúng đạn, toàn thân cứng đờ.
Mẹ anh chỉ có thể xấu hổ mà khách sáo, cong cong khóe miệng, cuối cùng không nói gì.
Tháng 9, mọi người đều biết mùa khai giảng đang bắt đầu.
Còn Du Dần chỉ có thể ngồi ở nhà, không làm gì và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đám đông xe cộ đi lại.
Cuộc sống hỗn loạn đã qua, mẹ giới thiệu anh với một ông già không biết gì về anh ta. Ông ta gầy gò nhưng rất thích cười, ông có một đôi mắt tròn, trông giống như một con sơn dương hiền lành, rất khác biệt với người cha độc ác một thời của anh.
Du Dần gọi ông là “Chú Tề.”
Người đàn ông nói: “Con có thể gọi ta là lão Tề.”
Lão Tề là một người góa vợ, ông là một giáo viên trung học đã về hưu, có lẽ là lý do bệnh nghề nghiệp, ông đặc biệt chú ý đến tình trạng tâm lý của anh và liên tục hỏi anh có quay lại trường không.
Du Dần lắc đầu, anh không muốn cũng không dám quay trở lại.
Đêm trước khi mẹ đính hôn, Lão Tề đến phòng anh và hỏi: “Đã có kế hoạch cho tương lai chưa?”
Du Dần không trả lời, chỉ hỏi: “Ông sẽ chăm sóc tốt cho mẹ tôi chứ?”.
Lão Tề đáp, “Ta sẽ cố gắng.”
Du Dần hỏi: “Tôi có thể đi rồi chứ?”
Lão Tề hỏi lại, “Con định đi đâu?”
Anh nói: “Tôi không biết, tôi muốn đi thật xa. Tôi muốn từ bỏ tất cả những gì ở nơi này, tới một nơi mà không ai biết tôi.”
Đôi mắt nghi kị ở khắp mọi nơi, và cỏ cây quen thuộc, luôn nhắc nhở anh nhớ rằng anh từng là một con chó điên mà người thân không muốn nhận.
Lão Tề hỏi: “Con đang từ bỏ quá khứ của mình sao?”
Du Dần đáp: “Ừ.”
Lão Tề nói: “Con muốn đi tới đâu?”
Du Dần đáp: “Tôi muốn kiếm đủ tiền, tôi muốn ra nước ngoài, đến một nơi mà không ai biết tôi”.
Lão Tề mỉm cười: “Tốt, con đã trưởng thành rồi, con có thể chọn con đường con muốn đi.”
“Ông thay tôi nói lời tạm biệt bà Trần nhé.” Du Dần hỉ mũi. Anh đổi cách xưng hô, anh đau lòng muốn cắt đứt mọi thứ.
“Được rồi,” người đàn ông hứa với anh, nói tiếp: “Ta sẽ thay con nói lời tạm biệt với mẹ con.”
Vào đêm đó, Du Dần rời khỏi nhà. Gió đêm mát mẻ. Anh chạm vào một tờ giấy từ túi quần. Có lẽ đó là Lão Tề đã lén để vào đấy. Dưới chiếc đèn đường, anh đọc trong nước mắt:
“Ngọt bùi quá khứ sẽ rèn luyện bản thân,”
“Không cần phải quá để tâm quá khứ đã trãi qua cái gì, cũng đừng quá đau lòng,”
“Từ nay về sau, chỉ cần biết phải làm gì, phải trở thành cái gì.”
– ——
Đồ Sam nhìn vào tờ giấy kia, nét chữ rất cứng cáp, có lực, hoàn toàn không giống cách anh hình dung “Lão Tề” gầy yếu.
Cô gấp tờ giấy lại trả cho Du Dần: “Cho nên anh mới phải làm nhiều việc như vậy sao?”
Du Dần gật đầu.
Cô ngước nhìn anh đứng trước ánh sáng.
Trước mặt cô, anh chỉ là anh, là Du Dần, Du Dần hoàn chỉnh, từng đắm chìm trong hận thù và bi thương, nhưng cũng ấm áp và đầy ngọt ngào. Anh được tôi luyện trong lửa và đau khổ, nhưng cũng vượt qua được tuyết trắng cùng lá xanh.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, Đồ Sam thực sự cảm thấy vô cùng an tâm.
Nhìn nhau thật lâu, cô hỏi: “Ba năm, nó cách giấc mơ của anh bao xa.”
Du Dần lắc đầu: “Anh không biết.”
Đồ Sam cau mày: “Anh không có kế hoạch gì sao?”
Du Dần khẽ mỉm cười: “Em nằm ngoài kế hoạch.”
Đồ Sam buồn bã: “Vậy chẳng phải em là một trở ngại trong cuộc sống của anh sao?”
“Là đèn,” anh nói, nắm tay cô. “Là ánh sáng.”
“Anh muốn sống vì cả hai.” Điều này quá tốt, anh nói.
– —-
Tối hôm đó, Du Dần đưa Đồ Sam trở lại trường.
Sau khi gặp Quỷ ca ca, lần đầu tiên cô cảm thấy an tâm như thế, đáy lòng có chút nặng nề xen lẫn vui sướng.
Trước khi đi ngủ, Đồ Sam đã gửi một tin nhắn WeChat cho Du Dần. Ngày hôm nay, cô đã trải nghiệm quá nhiều, thậm chí mang đến nhiều kích động hơn 19 năm qua của cô, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi.
Bởi vì cô tìm thấy câu trả lời. Thẳng thắng là một liều thuốc tốt.
Nghĩ tới điều này, Đồ Sam đã gửi cho anh ấy một tin nhắn: Cảm ơn anh.
Quỷ ca ca gửi lại:?
Đồ Sam: Đã cho em hiểu anh hơn.
Quỷ ca ca: Cũng cảm ơn em.
Đồ Sam: Vì sao?
Quỷ ca ca: Đã sẵn lòng ngồi xuống lắng nghe.
Đồ Sam hỏi lại: Có gì đâu mà.
Quỷ ca ca: Điều này rất trân quý đó.
Đồ Sam đỏ mặt, thẳng thắn nói: Em là bạn gái của anh mà.
Quỷ ca ca mỉm cười.
Điều này cũng rất trân quý.
Đồ Sam cười, nhớ tới kế hoạch trước đây của anh: Anh sẽ ra nước ngoài sao?
Quỷ ca ca nói: Có thể, nhưng mục tiêu đó còn khá lâu mới đạt được, mà anh lại có mục tiêu mới rồi.
Đồ Sam hỏi: Mục tiêu mới là gì?
Quỷ ca ca: Xây lâu đài.
Đồ Sam ngay lập tức hiểu lời nói ẩn ý của anh, cười tít mắt, giả vờ hỏi: Tại sao phải xây một tòa lâu đài?
Quỷ ca ca: Tặng cho công chúa đang trò chuyện với anh.