Dịch: Lãnh Nhân Môn

Tôn Nhược Hiên chắc chắn đã có chuyện rồi.

– Sao lại có thể như vậy. Trần Lâm lẩm bẩm với vẻ hoảng sợ.

– Cậu ấy chỉ đi lấy một thùng nước thôi mà.

Lão Răng Vàng đăm chiêu nhìn thùng nước trên mặt đất rồi nhìn Trần Lâm với vẻ nghi ngờ, sau mới quay lại nói với Cố Thăng:

– Cậu đã từng xem nhiều phim truyền hình như thế thì cậu nói trước đi xem nào.

Cố Thăng:…

Mấy chuyện lớn liên quan đến mạng người như thế này không thể suy đoán bừa bãi được đâu.

Trong lòng Cố Thăng cũng có suy nghĩ riêng của bản thân. Từ những gì đã xảy ra trước mắt thì anh cảm thấy Tôn Nhược Hiên và Trần Lâm đều đáng nghi nhất, có hai giả thuyết: một là do Tôn Nhược Hiên tự biên tự diễn để rửa sạch nghi ngờ của bản thân, hai là trước khi bọn họ chạy tới đây thì Trần Lâm đã xử lý Tôn Nhược Hiên luôn rồi. Dẫu gì từ mấy câu mà anh tình cờ nghe được thì có thể đoán ra Trần Lâm muốn lợi dụng Tôn Nhược Hiên đã đạt được thứ gì đó.

– Chúng ta đi tìm người trước rồi tính, theo như những gì Trần Lâm vừa nói thì Tôn Nhược Hiên mới mất tích hơn mười phút thôi.

Cố Thăng bình thản nhìn Trần Lâm, trong lòng hy vọng cậu ta không nói dối bọn họ.

– Chắc Tôn Nhược Hiên vẫn chưa bị bắt đi xa đâu, giờ chúng ta chia làm hai nhóm đi tìm xung quanh thử xem.

Nam Sơn nói.

– Chắc cậu ta vẫn còn sống, nếu như tên hung thủ kia muốn giết chết cậu ta thì đã làm thịt tại chỗ luôn rồi.

Giống như vụ của An Như Hối hôm qua vậy.

– Cậu ấy còn sống thì tốt rồi, còn sống thì tốt rồi.

Trần Lâm đan hai tay vào nhau, dáng vẻ vô cùng kích động.

Ban đầu vốn dĩ ba người Nam Sơn là một nhóm còn hai người Lão Răng Vàng hợp lại với Trần Lâm thành một nhóm.

Nhưng mà Lão Răng Vàng trời sinh không hợp với Trần Lâm nên cuối cùng Cố Thăng, Nam Sơn và Trần Lâm chung một nhóm.

Nhóm Cố Thăng tính kiểm tra trong phòng trước mới đi ra ngoài tìm kiếm một phen.

Ngoài trời nóng như thiêu đốt, nhóm bọn họ đã đi được một đoạn rất xa nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết nào cả.

Cả bọn đành phải quay trở về.

Lúc họ trở về nhà thì thấy Lão Răng Vàng đã ngồi nghỉ ngơi từ lâu, xem dáng vẻ của gã thì biết nhóm bọn họ cũng không tìm thấy người.

– Các anh cũng tìm không thấy cậu ta sao?

Tiểu Mi hỏi.

Nam Sơn gật đầu rồi lại nhíu mày.

– Theo lý mà nói thì mới qua mười phút đồng hồ thôi, hung thủ mang theo người sống thì chạy không được bao xa cả.

– Có thể căn bản không có tên hung thủ nào hết, chẳng qua Tôn Nhược Hiên ẩn núp đâu đấy thôi.

– Ẩn núp à?

Cố Thăng chớp mắt.

– Có khi nào trong nhà này có căn phòng bí mật nào đó hay không, hung thủ giấu cậu ấy ở đấy nên chúng ta mới tìm không thấy.

Lão Răng Vàng liếc nhà bếp một cái.

– Nghe cậu nói như thế, tôi lại thấy có chỗ đáng nghi lắm.

– Mọi người theo tôi vào đây.

Lão Răng Vàng đứng dậy đi tới nhà bếp.

Nhà bếp đối diện phòng ăn cũng là căn phòng mà nhóm người Trần Lâm ngồi nghỉ.

Lão Răng Vàng chỉ chỉ vào lu gạo.

– Mấy người thử nhấc nó lên đi.

Cái lu kia cao chừng nửa người.

Cố Thăng bước lên một bước, hai tay vòng qua đáy lu rồi gắng sức nhấc nó lên nhưng lu gạo vẫn không chút suy suyển.

Thấy thế anh rất ngạc nhiên, rõ ràng trong lu chỉ có mấy thứ linh tinh thôi mà, đáng ra không nặng đến thế.

– Cậu cũng nhấc không lên được nhỉ.

Lão Răng Vàng tỏ vẻ đã lường trước.

– Lúc tôi và Phùng Cường mới tới cũng tính mang cái lu gạo này ra phòng khách để làm ghế ngồi, nhưng không dịch chuyển nó được nên bỏ qua luôn. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lu gạo này hình như có vấn đề.

– Có lẽ đây chính là cửa vào căn phòng bí mật.

Trần Lâm nói.

Tiểu hỏi:

– Nhưng vấn đề làm sao để di chuyển nó đây.

Ánh mắt Nam Sơn sáng lên, mấy chuyện này thì cô rành lắm.

– Không cần di chuyển nó đâu, cứ đập vỡ nó là được rồi.

Lão Răng Vàng nhìn Nam Sơn ra vẻ khen ngợi.

– Cách làm đơn giản lại thô bạo này, tôi thích đấy.

Mọi người tìm vài tảng đá lớn ở ngoài sân vào đập mạnh lên lu gạo, chẳng mấy chốc lu gạo đã bị vỡ tan tành.

Sau khi lu gạo bị vỡ thì lộ ra một cái động tối om.

Cố Thăng bèn lấy đèn pin ra soi thì thấy có cái thang ở bên dưới, dài chừng hai ba mét.

– Chi bằng chúng ta xuống dưới xem thử thế nào?

– Ừ.

Bức màn sự thật sắp được vén lên nên mọi người cũng sẽ không chùn bước.

Cố Thăng xuống trước, soi đèn một vòng xung quanh rồi nhíu mày làm động tác Ok ra hiệu.

Những người còn lại thấy thế cũng lần lượt đi xuống theo.

Ở bên dưới có một căn phòng gọn gàng ngăn nắp, đầy đủ vật dụng từ bàn tủ giường ghế đến thức ăn.

Trong phòng cũng rất sạch sẽ, vừa nhìn thì biết ngay có người sống ở chỗ này.

Phùng Cường nhỏ giọng mắng:

– Hừ, thì ra có người sống dưới này, từng cử chỉ hành động của chúng ta đều bị tên hung thủ kia biết hết.

Phùng Cường vừa nghĩ tới đây thì thấy tê hết cả đầu: có một đôi mắt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình nhưng bản thân lại không biết gì cả.

Lúc này Cố Thăng lại nhớ tới cần câu treo trên tường, xem ra cần câu ấy là của hung thủ rồi.

Trên bàn vẫn còn nửa cây nến, Cố Thăng đốt lên rồi cất đèn pin vào túi.

Sau đó mọi người cẩn thận tìm kiếm một vòng, ngay cả gầm giường cũng không bỏ qua nhưng vẫn không tìm thấy Tôn Nhược Hiên.

– Hình như chỗ này hơi kỳ lạ.

Lão Răng Vàng gõ tay lên vách tường, chỗ đó phát ra âm thanh rỗng ruột.

Cố Thăng cũng lười tìm cơ quan nằm ở chỗ nào bèn cầm đồ trên tay đập lên tường luôn.

Chẳng mấy chốc đã lộ ra một lối đi nhỏ vừa đủ cho hai người cùng bước vào.

Lão Răng Vàng lập tức hiểu ra được vài phần.

– Đây chắc hẳn là đường hầm bí mật mà đại tiểu thư họ Liễu đặc biệt xây nên để có thể kịp thời trốn thoát khi bị người ta phát hiện.

– Đại tiểu thư họ Liễu gì thế?

Trần Lâm sững ra, chớp mắt ngơ ngác.

Lão Răng Vàng cười nói:

– Khỏi giả ngu nữa, cậu còn biết nhiều hơn bọn tôi mà.

Trần Lâm bất đắc dĩ nói:

– Thôi bỏ đi, đúng là không thể nói chuyện rõ ràng với dạng người như anh được.

– Chúng ta đi vào xem thử xem.

Hai người Cố Thăng và Nam Sơn bước vào trước, mật đạo vừa dài lại quanh co còn có mấy vũng nước đọng nữa khiến cho người ta có ảo giác rằng con đường này đi mãi vẫn không thấy điểm cuối.

Bầu không khí ẩm ướt vô cùng.

Bọn họ đi được chừng mười phút thì nghe thấy có tiếng thút thít ở cách đó không xa. Nhóm người Cố Thăng bèn vội vàng chạy tới thì nhìn thấy Tôn Nhược Hiên đang nằm trên đất.

Tay chân Tôn Nhược Hiên đều bị dây thừng trói chặt lại nên không thể động đậy, trong miệng nhét thêm một miếng giẻ.

Tôn Nhược Hiên vừa nhìn thấy bọn họ, đôi mắt ướt át, thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc mình cũng được cứu rồi.

Trần Lâm vừa cởi trói cho Tôn Nhược Hiên vừa hỏi:

– Cậu sao rồi? Ổn không?

Đoạn, cậu ta vỗ vai Tôn Nhược Hiên ra vẻ an ủi.

Lúc Tôn Nhược Hiên được giải cứu, cậu ngồi thở hồng hộc một lát rồi mới bình tĩnh lại.

Mà câu nói đầu tiên của cậu sau khi thoát chét lại là:

– Cuối cùng mọi người cũng tới rồi, tôi còn tưởng mình sẽ chết ở đây giống em An nữa chứ.

Cậu ta ngừng một chút rồi tiếp tục nói.

– Trước khi mấy người chạy tới thì có một người ở cạnh tôi rời khỏi đây, tôi nghĩ chính hắn đã tấn công tôi đấy.

Lão Răng Vàng nghe cậu nói xong cũng không đứng lại mà đi tiếp về phía trước, quẹo qua chỗ ngoặt rồi lại đi thêm vài mét nữa.

Cuối cùng gã cũng nhìn thấy một tia sáng, Lão Răng Vàng thầm gật đầu “lối ra đây rồi”. Ở lối ra còn có một chiếc thuyền nhỏ.

Lão Răng Vàng thấy thế thì càng chắc chắn đây chính là mật đạo mà vị tiểu thư họ Liễu kia chuẩn bị cho mình, nhưng bây giờ lại bị tên hung thủ kia lợi dụng để gây án. Không biết tên hung thủ kia làm sao biết được chỗ này vậy nhỉ.

Gã gạt đám cỏ dại che kín cửa ra nhìn thì thấy có một bãi cát cách đấy không xa lắm.

Gã và Phùng Cường bước ra ngoài, hít thở vài hơi quan sát xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng tên hung thủ kia đâu cả.

Hai người bọn họ chạy về phía trước cũng không thấy gì đành quay đầu trở về.

Hơn mười phút sau, Trần Lâm đỡ Tôn Nhược Hiên cùng với mấy người còn lại cũng đi ra.

– Không thấy tên đó đâu hết.

Lão Răng Vàng nói.

Bởi vì khi nãy Lão Răng Vàng không có mặt ở bên trong nên Nam Sơn mới kể lại tình huống của Tôn Nhược Hiên cho gã nghe.

– Lúc Tôn Nhược Hiên đi lấy nước thì bị người khác tấn công từ phía sau, đập gáy cậu ấy sưng lên một cục. Lúc cậu ấy tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trong mật đạo rồi. Hơn nữa kỳ lạ một chỗ, bọn tôi còn phát hiện ra lỗ kim bé tí trên tay trái cậu ta nữa.

Chẳng biết là do cậu bị hung thủ tiêm thuốc gì vào người hay là bị rút máu đây.

– Giờ cậu ấy có cảm thấy khó chịu ở đâu không?

Lão Răng Vàng hỏi.

Nam Sơn lắc đầu đáp.

– Ngoại trừ việc muốn nôn do bị nhét giẻ vào miệng thì không có sao hết.

– Chúng ta nên quan sát cẩn thận chút.

Nhóm Nam Sơn nghĩ mãi không ra, tên hung thủ kia tốn hết tâm trí bắt Tôn Nhược Hiên đi mà chỉ đâm cậu một cái rồi thôi, khó hiểu quá đi mất.

– Thôi chúng ta quay trở về thôi.

Trần Lâm lên tiếng.

– Để Nhược Hiên nghỉ ngơi một lát đã.

Lão Răng Vàng cũng đồng ý với đề nghị của cậu ta, dù sao bọn họ tạo ra động tĩnh lớn như thế, tên hung thủ đã phát hiện ra rồi thì khả năng chạm trán với y cũng không lớn lắm.

Lúc trở về phòng, nhóm người Lão Răng Vàng và Phùng Cường lấp con đường dưới lòng đất lại tránh cho tên hung thủ kia chơi chiêu cũ.

Lão Răng Vàng kiểm tra thân thể Tôn Nhược Hiên một phen, trừ việc cậu hoảng sợ và bị đánh mạnh vào đầu ra thì cũng không có gì đáng lo cả.

Màn đêm lại buông xuống.

Bên ngoài còn một kẻ nguy hiểm không biết vì lẽ gì mà cứ tấn công, giết người ở trong phòng này như một con sói đói đang rình mồi.

Cho nên đám Cố Thăng cũng không vui vẻ mấy.

Đêm nay thì Lão Răng Vàng và Trần Lâm sẽ gác tới nửa đêm nên Cố Thăng mới ngủ ngon được chút.

Nhưng mới ngủ không được bao lâu thì anh đã bị Phùng Cường gọi dậy.

– Tôi đau bụng quá, tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh chút. Anh có thể đi với tôi không.

Phùng Cường ôm bụng với vẻ đau đớn khó chịu.

Lão Răng Vàng đang gác đêm nên Phùng Cường không thể kêu gã đi với mình được mà hai người Nam Sơn, Tiểu Mi lại là con gái thì càng không được, tính tới tính lui chỉ còn mỗi Cố Thăng mà thôi.

– Anh chờ chút.

Cố Thăng mơ màng nói với giọng ngái ngủ.

Phùng Cường đau đến nhăn mặt luôn.

– Tôi chịu không nổi rồi, tôi đi trước đây. Anh mau lên đấy.

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì chạy nhanh như gió ra ngoài, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm âm u.

Cố Thăng chớp mắt vài cái rồi từ từ đứng dậy, sau đó báo với Lão Răng Vàng mình phải đi theo Phùng Cường một tiếng.

Anh đứng ở cửa cầm đèn pin soi một hồi nhưng không nhìn thấy Phùng Cường đâu hết, thầm nói.

– Chạy nhanh ghê.

Với cái tính ngại ngùng của Phùng Cường thì chắc hắn sẽ đi tới rừng cây nhỏ bên cạnh rồi.

Cố Thăng đi chừng 10m thì nhìn thấy có một người đang ngồi xổm dưới gốc cây.

Đèn pin sắp hết pin nên chỉ có thể phát ra ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng soi được tầm một mét mà thôi.

Anh cười bảo.

– Anh chạy nhanh thật đấy, tôi gọi nãy giờ sao anh không trả lời thế.

Phùng Cưỡng vẫn im lặng không đáp.

– Xem ra anh bị đau bụng đến mức không lên tiếng nổi luôn rồi. Cố Thăng cười.

– Anh yên tâm đi, tôi sẽ ở đây bảo vệ cho.

Chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Phùng Cường vẫn ngồi xổm không nhúc nhích chút nào.

Cố Thăng bèn lên tiếng giục.

– Cường Tử, anh không sao chứ? Muỗi ở đây nhiều lắm đấy.

Phùng Cường gật đầu ra vẻ muốn kéo quần lên đứng dậy.

– Chờ chút.

Cố Thăng ngăn lại.

Cả người Phùng Cường cứng lại.

– Tuy nơi này hoang vu hẻo lánh nhưng cũng nên chú ý vệ sinh chút.

Cố Thăng vừa che mũi vừa lấy bịch khăn giấy trong túi ra ném cho Phùng Cường.

Anh chê thối nên không có tới gần Phùng Cường.

Phùng Cường nhặt bịch khăn giấy trên mặt đất lên, còn Cố Thăng cũng không thích nhìn người khác chùi mông nên xoay người lại rồi bổ sung thêm một câu.

– Chỗ này cũng khá gần nên tôi về trước nhé, anh mau lên chút.

Nói xong, Cố Thăng chậm rãi trở về. Lúc vào nhà thì nhìn thấy Phùng Cương đang trò chuyện với Lão Răng Vàng.

– Ơ kìa Cường Tử, rõ ràng anh đang ở đằng sau tôi mà, sao lại…

Phùng Cường lập tức đứng dậy mắng té tát.

– Anh đi đâu thế hả?! Lão Răng Vàng nói anh đi theo tôi ra ngoài nhưng tôi có nhìn thấy anh đâu.

Cố Thăng đần mặt ra mới ý thức được khi nãy anh gặp phải tên hung thủ đang đi vệ sinh ở khu rừng nhỏ kia, còn tiện tay đưa bịch khăn giấy cho hắn. Ối trời ơi, rốt cuộc bản thân anh đã đụng trúng tên đó rồi