Có muốn về không?

Tôi hơi do dự, không biết vì sao tôi lại thấy đắm chìm với cuộc sống hiện tại, cuộc sống yên bình này tốt đẹp quá.

Mấy hôm trước tôi còn đi hỏi thăm công việc ở trong thị trấn.

Dù rằng thu nhập của nhân viên phục vụ ở đây chỉ vào khoảng mười triệu, nhưng vì giá cả rẻ mạt nên cuộc sống lại rất tốt.

Giờ phút này, tôi muốn ở lại đây, thậm chí muốn ở lại đây cả đời, thật là tốt.

Lúc tôi và Lý Trọng Mạnh trở về, một chiếc xe với tiếng động cơ chói tai lao vút về phía chúng tôi.

Ngay khi sắp đâm vào chúng tôi, nó bắt đầu phanh lại!

Tiếng phanh xe vọng lại trên con đường vắng vẻ của thị trấn.

Nhìn chiếc xe ấy, trong lòng tôi căng thẳng.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống.

Lý Hào Kiệt.

Tôi phải nhìn hai lần mới nhận ra anh ta.

Lý Hào Kiệt ở trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, anh ta gầy đi nhiều, chiếc áo khoác đen có vẻ rất rộng, thấy tôi và Lý Trọng Mạnh, trong mắt anh ta toàn là vẻ châm chọc: “Chú ba, chú lừa bảo bối của tôi tới nơi này, khiến tôi tìm mệt thật đấy.”

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, đôi mắt đen của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, khí thế hung hăng.

Sự sợ hãi thấm vào người tôi!

Lý Trọng Mạnh kéo tôi ra sau để bảo vệ tôi: “Tiểu Kiệt, vốn dĩ chú định ngày mai sẽ về nước tìm cháu nói chuyện, nếu cháu tới đây rồi thì chúng ta….”

“Câm miệng! Mẹ kiếp, ai muốn nói chuyện với chú! Chú có tư cách gì nói chuyện với tôi!”

Lý Hào Kiệt thô bạo ngắt lời Lý Trọng Mạnh, vươn tay vác tôi lên vai!

“A!” Tôi giật nảy mình: “Lý Hào Kiệt, thả tôi xuống!”

“Nằm mơ.” Lý Hào Kiệt nhét tôi vào trong xe, quay đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, gằn từng chữ một: “Chú ba, chuyện của hai chúng ta, đợi khi trở về rồi từ từ tính.”

Nói xong, anh ta đóng cửa xe lại, lái chiếc xe đi.

“Cô ở đâu?”

“Cái gì?” Tôi sửng sốt.

“Cô ở chỗ nào? Nói!” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt như dã thú khát máu.

“Tôi…” Tôi không biết anh ta định làm gì, không dám nói địa chỉ của mình cho anh ta.

Cảm xúc hiện tại của Lý Hào Kiệt khiến tôi cảm thấy, anh ta tới nơi ở của tôi thì sẽ lập tức đốt căn nhà ấy.

Anh khựng lại một chút, cười lạnh: “Không đúng, có phải tôi nên hỏi là, hai người ở đâu không?”

“Không phải.” Tôi biết Lý Hào Kiệt đã hiểu lầm: “Tôi và anh Lý ở riêng.”

“Anh Lý? Tôi đã nói từ trước rồi, chú ta là chú ba của tôi, cô có lập trường gì gọi chú ta là anh? Có gọi thì cũng phải gọi là chú ba như tôi! Hiểu chưa!”

Lúc Lý Hào Kiệt nói chuyện, tay anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Mới chỉ hai tuần không gặp, anh ta lại như biến thành một người khác, táo bạo, và khát máu.

Tôi đã từng ngồi tù, đó là loại người mà tôi sợ nhất.

Trong tù, người như vậy rất nhiều, họ uy hiếp tôi, ép buộc tôi, nhưng tôi lại không biết phải phản kháng thế nào!

“Nói, ở đâu?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Nếu cô không nói, tôi sẽ đốt từng nhà từng nhà một, tới khi nào đốt được căn đó thì thôi.”

“Anh điên rồi!”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, chính cô đã ép tôi phải phát điên!” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, đôi mắt rất đáng sợ.

Tôi sợ, tôi thua.

Tôi nói ra địa chỉ của mình.

Lý Hào Kiệt kéo tôi xuống xe, đẩy cửa bước thẳng vào.

An ninh của thị trấn này rất tốt nên tôi không hề khóa cửa.

Sau khi vào trong, Lý Hào Kiệt nhìn xung quanh, có vẻ như anh ta nhận ra rằng nơi này chỉ có mình tôi thật, sắc mặt dịu đi rất nhiều, giọng nói hòa hoãn lại: “Hộ chiếu, chứng minh thư của em ở đâu, dẫn anh đi lấy.”

“Hứ?”

“Mang hết đi! Đi theo anh!” Lý Hào Kiệt nói gắt gỏng.

Tôi không dám chọc giận anh ta, chỉ đành nói cho anh ta là ở trong ngăn kéo lầu hai, Lý Hào Kiệt dẫn tôi lên lầu, lấy xong rồi lại dẫn tôi xuống dưới.

Suốt cả quá trình, anh ta như một đứa trẻ đang nổi giận, còn tôi là một con rối rách nát không có quyền lên tiếng trong tay anh ta.

Mang theo giấy tờ, Lý Hào Kiệt kéo tôi lên xe.

Chiếc xe chạy thẳng một đường, nhanh chóng ra khỏi thị trấn nhỏ đó.

Chạy khoảng hai tiếng đồng hồ, chiếc xe tới một thành phố lớn, tôi biết nơi này, đây là nơi chúng tôi xuống máy bay, nói cách khác, tôi phải trở về sao?

Không, tôi không muốn về cùng Lý Hào Kiệt!

Tôi có thể cảm giác được, nếu tôi trở về, anh ta sẽ nhốt tôi lại, không còn được thấy ánh mặt trời nữa!

“Lý Hào Kiệt, anh nghe tôi nói, tôi và anh Lý… Tôi và chú ba của anh không hề có chuyện gì với nhau cả, chúng tôi chỉ ở cạnh nhà, chỉ…”

“Chỉ đi mua thức ăn hàng ngày, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn đúng không?!”

Lý Hào Kiệt ngắt lời, anh ta hỏi tôi.

Tôi lúng túng nhìn anh ta, ngẫm nghĩ rồi… Gật đầu.

Lý Hào Kiệt nhìn tôi như muốn nổi đóa, anh ta áp tôi vào lưng ghế, mặt kề sát tôi: “Nếu anh nói với em rằng, cũng vì như vậy nên anh mới ghen đến phát điên lên, em có tin không?”

Tôi sững sờ.

Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi, định tháo khẩu trang của tôi xuống.

Mặc dù tôi đã đối mặt với Lý Trọng Mạnh quen rồi, nhưng tôi vẫn không có can đảm đối diện với Lý Hào Kiệt.

Tôi cố gắng giữ lấy khẩu trang, thấy tôi như vậy, Lý Hào Kiệt cười lạnh: “Sao? Em dám đối diện với anh ta, vì sao không dám đối diện với anh? Anh không đáng để em tin thế sao?!”

“Tôi…”

Đúng vậy, Lý Trọng Mạnh thì không sao, nhưng Lý Hào Kiệt thì không được!

Tôi không muốn anh ta nhìn thấy mặt tôi, không muốn anh ta chán ghét tôi!

“Tháo ra.”

“Không.” Tôi lắc đầu lia lịa, không, chỉ có cái này là không thể!

“Ba.”

Anh ta bắt đầu đếm ngược, tôi biết ý của anh ta.

Tôi van nài: “Không, đừng nhìn có được không?”

“Hai.”

“Xin anh.”

“Một!”

Dứt lời, anh ta thô bạo giật lấy khẩu trang của tôi.

Ngay sau đó, khuôn mặt xấu xí của tôi lộ ra trước mặt anh ta…

Giây phút này khiến tôi đau khổ hơn cả lột quần áo của mình ra!

Trông thấy mặt tôi, có vẻ như Lý Hào Kiệt vẫn hơi sững sờ, nhưng sau đó bình thường trở lại rất nhanh, nói thản nhiên: “Không sao, sẽ khỏi thôi.” Dứt lời, anh ta lại nói thêm một câu: “Cho dù không khỏi cũng không sao, người phụ nữ của Lý Hào Kiệt anh, ai dám chê bai.”

“Nhưng tôi chê! Tôi bận tâm! Tôi không muốn dùng khuôn mặt này đứng cạnh anh!”

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, rốt cuộc cũng biết bản thân mình để ý điều gì.

Lý Hào Kiệt là ai? Quý tộc kiêu ngạo hơn người! Một người phụ nữ xấu xí như tôi sao có thể ở lại bên cạnh anh ta?

Không thể, tuyệt đối không thể!

Thấy tôi như vậy, có vẻ như tâm trạng của Lý Hào Kiệt bỗng tốt hơn nhiều, một tay anh ta ôm lấy tôi: “Anh đã nói là anh không quan tâm rồi, anh muốn sống hết cuộc đời này với em, nghe rõ chưa? Nếu thích đẹp thì em có thể đi phẫu thuật, dù em có biến thành thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là em thì đều được.”

Những gì mà Lý Hào Kiệt nói như một liều thuốc chữa trị, khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Mọi sự sợ hãi vừa rồi tiêu tan hơn phân nửa chỉ với mấy câu nói đơn giản của người đàn ông này.