Tôi cụp mi mắt xuống, không nói lời nào, chỉ cầm lấy khẩu trang lặng lẽ đeo lên. Lý Hào Kiệt dùng một tay kéo tôi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí trong xe yên ắng mà ngột ngạt, mãi đến khi Lý Hào Kiệt đột nhiên mở miệng: “Sau này đừng qua lại với chú ta nữa.” Chú ta? “Chú ba anh?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, trong lòng có chút rối bời. “Ừm, đừng qua lại với chú ta, con người chú ta…” Lý Hào Kiệt ngập ngừng một lúc: “Không phải cứ mặc trang phục màu trắng thì là thiên sứ, con người chú ta, nếu cắt trái tim ra e rằng toàn là màu đen.” Mấy ngày nay, ấn tượng của tôi với Lý Trọng Mạnh rất tốt. Anh ta làm việc có chừng mực, không để tôi khó xử, lại rất chu đáo. Nghe Lý Hào Kiệt nói như vậy, tôi không kiềm nén được nói: “Anh nói chú ấy như vậy, nhưng từ trước đến nay chú ấy chưa từng nói anh dù chỉ một chữ, tôi thấy giữa hai người các anh có hiểu nhầm.” “Ha ha, chưa từng nói anh dù chỉ một chữ, lẽ nào chính là tốt sao?” Lý Hào Kiệt nhìn về phía tôi, dường như vì tôi nói giúp cho Lý Trọng Mạnh, sự không vui trong mắt anh ta có thể dễ dàng nhìn ra: “Biết người biết mặt không biết lòng, câu này chắc em từng nghe rồi chứ, đừng vì chú ta cười với em vài cái thì em cảm thấy chú ta là người tốt!” “Tôi..” “Ngu xuẩn! Không có não!” Lý Hào Kiệt nói một cách thô lỗ. Vẻ mặt anh ta rất bực bội, đến một chữ cũng không muốn nói với tôi! “Tôi ngu xuẩn?” Tôi quay sang nói với Lý Hào Kiệt: “Không sai, tôi ngu đấy! Nên tôi mới bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác mà vẫn quay về bên anh! Anh ấy có xấu xa đến thế nào đi chăng nữa nhưng anh ấy chưa từng làm tổn thương đến tôi! Anh ấy…” “Đủ rồi!” Lý Hào Kiệt tức giận chặn lời tôi! Anh ta xoay người nhìn tôi, sự dịu dàng khi nãy, cái gì mà “chỉ cần tôi ở cạnh anh ta là được rồi” sự dịu dàng ấy đã không còn sót lại chút nào. Chiếm trọn anh ta bây giờ là sự lạnh lùng nơi địa ngục. Lý Hào Kiệt giật lấy cái khẩu trang của tôi: “Cho nên? Cho nên em định làm gì? Nếu anh cho em một cơ hội, em còn định một ngày nào đó để anh gọi em một tiếng thím sao?” Tôi sững sờ. “Cái gì cơ?” Tôi khó lòng mà tin được nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi kém anh ấy nhiều tuổi như vậy, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là đứa trẻ, anh ấy cũng như bậc cha chú tôi, lẽ nào trong mắt anh, giữa nam và nữ chỉ có tình yêu thôi sao?!” Lý Hào Kiệt nghe những lời của tôi, khuôn mặt tràn đầy sự châm biếm. Anh ta nhấc tay tôi lên, ánh mắt sáng quắc: “Em nghĩ như vậy, em có chắc chắn chú ấy cũng nghĩ như vậy không? Anh là người làm kinh doanh, chú ấy cũng là người làm kinh doanh, chú ấy giúp em nếu không phải vì tình cảm, vậy thì là vì lợi ích!” Lời của Lý Hào Kiệt khiến tôi ngây ra. “Anh ấy chỉ…” Trong chốc lát, tôi không thể nói ra được chỗ nào không đúng. Quả thực Lý Trọng Mạnh rất tốt với tôi. Nhưng làm sao tôi có thể tin phía sau còn có lợi ích gì?

Lý Hào Kiệt nhìn dáng vẻ của tôi, nhẹ nhàng xoa tóc tôi: “Người yêu em chỉ có anh, cho nên em nên và cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi.” “Nhưng, trên người tôi hoàn toàn không có thứ gì có thể mang lại lợi ích cho anh ta mà?” Tôi không cam tâm giải thích. Làm sao tôi dám tin tất cả những điều mà Lý Trọng Mạnh đối xử với tôi, chẳng qua là xuất phát từ lợi ích gì đó? Nếu là như vậy, tôi sẽ rất thất vọng. Lý Hào Kiệt nhìn tôi, dường như nhận ra tôi không cam lòng, do dự một lúc, anh ta ôm tôi vào lòng: “Không có gì, quên chú ta đi, sau này anh sẽ không để em gặp lại chú ta nữa đâu.” Lời của anh ấy khiến tim tôi đột nhiên nhảy lên. Đó có nghĩa là gì? Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, “Chắc không phải anh định…” “Không đâu, chú ta là chú anh, sao anh có thể làm ra chuyện đó được?” Giọng anh vừa hạ xuống, xe cũng dừng lại. Tôi quay đầu nhìn, thấy bên cạnh chiếc xe chính là sảnh xuất phát của sân bay, nhìn từ ngoài vào thì đây chính là cái sân bay mà lúc tôi đến đây. Lý Hào Kiệt đưa khẩu trang cho tôi: “Đi thôi, anh dẫn e đi mua vé.” Có Lý Hào Kiệt, đương nhiên là sẽ mua vé khoang hạng nhất rồi. Rất nhanh đã có thể lên máy bay, lúc chúng tôi cùng lên máy bay, thì có hai người ngồi bên cạnh phía ngoài. Một cô gái trong đó đeo một chiếc kính đen to đùng, chiếc kính đen ấy che khuất nửa khuôn mặt. Cho dù là như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta có chút rất quen. Lúc tôi nhìn cô ta, thì dường như người đó cũng đang nhìn tôi. Hoặc có thể nói là nhìn chúng tôi. Cô ta nhìn một giây, rồi lập tức bỏ kính xuống, đứng dậy nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Lý, cô Tống, lâu rồi không gặp, hai người vẫn khoẻ chứ.” Đây là… Vừa nhìn tôi liền nhận ra ngay cô gái đó! Đặng Sa Sa – người hãm hại tôi. Năm đó tôi bị hại vào tù, cô ta cũng có chút công lao, không đúng, phải là công lao không để đâu cho hết ấy chứ. Lý Hào Kiệt nhìn cô ta một cái, không nói gì rồi kéo tôi ngồi xuống. Nhưng dường như Đặng Sa Sa không hề để ý đến sự lạnh lùng của Lý Hào Kiệt, cười nói: “Tổng giám đốc Lý, nguồn tài nguyên tốt mà anh cho tôi năm đó, tôi vẫn chưa cảm ơn anh cho thật tốt! Sau đó tôi luôn muốn liên lạc với anh nhưng mãi không liên lạc được…” Đặng Sa Sa năm đó hại tôi như vậy, vậy mà bây giờ gặp tôi lại không có chút xấu hổ nào? Điều này quá không bình thường. Hơn nữa cô ta nói nguồn tài nguyên tốt bây giờ của cô ta là do Lý Hào Kiệt cho… Trừ khi… “Tôi nhớ cô đã hứa với tôi sẽ không về nước.” Lúc tôi đang suy đoán lung tung, đột nhiên Lý Hào Kiệt bên cạnh mở miệng. Câu nói này khiến khuôn mặt của Đặng Sa Sa biến sắc, cô ta nhìn Lý Hào Kiệt một cách không được tự nhiên cho lắm: “Tổng giám đốc Lý, tôi, tôi không phải… không phải… Bố tôi bị bệnh, tôi thực sự không còn cách nào khác mới làm như vậy, hơn nữa bây giờ Tống Duyên Khanh đó đã…” “Đi xuống!” Lúc Đặng Sa Sa nói đến tên tôi. Lý Hào Kiệt thẳng thừng đuổi người. Đặng Sa Sa lúng túng, cho đến tận bây giờ, dường như cô ta vẫn chưa nhận ra được tôi là ai! “Anh Lý, tổng giám đốc Lý… Tôi…” “Xuống máy bay! Đừng để tôi nói đến lần thứ 3.” Giọng nói của Lý Hào Kiệt lạnh lùng như băng. Việc đến nước này, tôi dù có ngốc, có ngu đến thể nào đi chăng nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì! Dường như Đặng Sa Sa hoàn toàn không dám đắc tội Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt muốn cô ta xuống máy bay, mặc dù cô ta không bằng lòng thế nào nhưng cũng phải xuống. Cô ta đang cầm hành lí chuẩn bị đi xuống thì tôi giơ tay ra kéo cô ta lại: “Đừng đi, nói cho hết đi.” Tôi lại nhìn Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, làm sao? Sao không để cô ta nói nốt? Là chuyện gì mà không thể để cho tôi biết?” Vừa mở miệng, Đặng Sa Sa đã nhận ra được tôi là ai! Mặt cô ta trắng ngắt như tờ, ra sức thoát gạt tay tôi ra, miệng mím chặt. Một chữ cũng không dám nói! Đây đâu phải là Đặng Sa Sa năm đó, tôi cầu xin cô ta làm chứng, cô ta ngông nghênh nói với tôi: “Tôi đang quay phim ở vùng khác!” “Nói đi! Sao tổng giám đốc Lý lại cho cô tài nguyên? Cô làm cái gì?” Dù cho rất nhiều chuyện đã qua rồi. Nhưng vết thương lại không lành lại, khoảnh khắc mà Đặng Sa Sa xuất hiện, vết thương mà đã giấu kín sâu trong lòng một lần nữa lại nứt ra. Chỉ toàn là máu me nhầy nhụa!