Bên trong là file ghi âm.

Tôi tải xuống nghe, quả nhiên là cuộc nói chuyện của ông ta và Tống Cẩm Dương.

Trong đó, Tống Cẩm Dương giở đủ loại khổ nhục kế: “Mẹ tôi như vậy, tính mạng đã không có giá trị nữa rồi, bà sớm đã nói với tôi, nếu có một ngày bà nằm trên giường không động đậy được, thì không cần để bà sống nữa, bà không hi vọng mình sống như vậy, tôi chỉ là tôn trọng di nguyện của bà thôi.”

Nghe lời ông ta nói, tay tôi nắm chặt lại thành quyền.

Không biết xấu hổ!

Rõ ràng là vì tiền!

Bây giờ, trong tay tôi có chứng cứ xác thực, giờ tôi muốn phát huy hết tác dụng của nó.

Làm sao mới tốt đây?

Tự nhiên sẽ là mở một cuộc họp báo.

Môt khi mở họp báo, tự nhiên Đào Nhi sẽ biết, hơn nữa chuyện này, còn phải tìm Cố Tự Minh giúp tôi.

Vì tránh Đào Nhi, không để cô ấy biết trước, tôi bắt xe, trực tiếp đến công ty truyền thông của Cố Tự Minh.

Vẫn may, công ty của bọn họ không giống Hào Thiên, ra vào phải đăng kí hẹn trước.

Tôi rất dễ dàng đến tầng dưới.

Lúc đó Cố Tự Minh đang họp, tôi ở bên ngoài chờ, đại khái nửa tiếng sau, Cố Tự Minh liền trở lại.

Anh ta vào phòng khách thấy tôi, ngây người một chút, mới hỏi: “Cô Sa, tìm tôi có việc sao?”

“Có.” Tôi khẳng định gật đầu.

Cố Tự Minh mời tôi đến phòng làm việc của anh ấy, tôi nói ý định của mình cho anh, đồng thời nói với anh ấy, sáng sớm ngày mai tôi muốn mở họp báo.

Cố Tự Minh hơi nhíu mày: “Có thể thì có thể, nhưng chuyện này, cô bàn bạc với Tổng Giám đốc Lý chưa?”

“Tôi chính là không muốn anh ấy biết.”

Tôi khẳng định nói.

Tôi vốn chọn ngày mai, là vì muốn nhanh chóng trước khi Lý Hào Kiệt về, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày kia Lý Hào Kiệt sẽ về.

Cố Tự Minh vừa nghe, càng không dám đồng ý.

Vì để anh ấy đồng ý, tôi lại nói: “Anh Cố, tôi trực tiếp tìm anh, chính là tránh Đào Nhi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho bất kì ai, anh chỉ cần bảo tôi làm thế nào, tôi tự mình làm là được.”

Cố Tự Minh nhìn vẻ mặt tôi ngưng trọng, do dự một lúc, mới ở ngăn kéo, lấy ra một tệp danh thiếp, lất qua lật lại, lấy ra một tấm đưa cho tôi: “Cô đi tìm cô ấy, sau đó nói tên của tôi, cô ấy sẽ giúp cô.”

Tôi đón lấy danh thiế, nhìn thấy trên đề tên ‘Dương Lan’, phía sau chú thích, giám đốc.

Bên dưới viết: ‘Công ty quan hệ xã hội An Huy’.

Lúc chuẩn bị rời đi, tôi không quên nhờ Cố Tự Minh, mong anh đừng nói chuyện này với bất kì ai, kể cả Đào Nhi.

Mặc dù Cố Tự Minh có chút khó xử, nhưng vẫn đồng ý.

Rời khỏi công ty của Cố Tự Minh, tôi lập tức đến địa chỉ trên danh thiếp, bắt xe đến Công ty quan hệ xã hội An Huy.

Khi tôi đứng dưới lầu, nhìn công ty quan hệ xã hội khí phái trước mắt, lập tức tôi cảm thấy rất chuyên nghiệp.

Khi vào công ty, nói rõ ý muốn, rất nhanh, tôi liền nhìn thấy người phụ nữ tên Dương Lan.

Tuổi tác cô ta xấp xỉ tôi, tóc ngắn, gọn gàng sạch sẽ.

Tôi nói rõ ý muốn với cô ấy, lại đưa đồ trong tay nói cho cô.

Dương Lan lập tức đưa ra ý kiến cho tôi, đồng thời nói với tôi nên làm thế nào, còn cần những gì, hơn nữa còn lập bảng, để tôi đi chuẩn bị.

Sau đó, cô ấy giúp tôi đưa tin tức đến các nhóm truyền thông.

Chờ làm xong tất cả, tôi liền từ biệt, trở về nhà của Tống Tuyết.

Dương Lan nói chuyện quan trọng nhất của họp báo lần này, chính là muốn Vạn Đức Huy tự mình đứng ra làm chứng.

Tôi gửi thư điện tử cho Vạn Đứng Huy, nói với ông ta thời gian địa điểm họp báo, hơn nữa còn thêm một câu: [Mời đưa ra lựa chọn của ông.]

Tôi biết, cái gì cũng không cần nói nữa, tự ông ta sẽ hiểu.

“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ…”

Tôi vừa gửi tin cho Vạn Đức Huy, điện thoại liền reo lên, tôi cúi đầu, là Lý Hào Kiệt.

Tính ra tôi và Lý Hào Kiệt dường như lâu lắm không liên lạc rồi.

Thời gian này cả đầu tôi đặt lên chuyện Vạn Đức Huy, thậm chí giống như quên mất sự tồn tại của anh vậy.

Tôi nghe điện thoại, bên kia truyền đến sự quan tâm của Lý Hào Kiệt: “Ăn tối chưa?”

Tôi nhìn đồng hồ, đã 7 giờ hơn rồi.

Giờ này đáng ra nên ăn tối rồi, vì để anh yên tâm, tôi đáp: “Vâng, ăn rồi.”

“Ăn ở đâu?”

“Ăn ở nhà.”

Tôi trả lời như bình thường.

“Lừa anh.”

Anh quả quyết nói.

Tôi không khỏi ngây người, không thấy lời của mình có gì sơ hở, có chút không hiểu hỏi anh: “Sao anh biết?”

Một giây sau, tôi nghe tiếng anh trả lời: “Vì anh ở ngoài cửa, mau mở cửa cho anh.”

Khi tôi nghe thấy tiếng Lý Hào Kiệt, cả người hoang mang.

Sao anh lại về sớm vậy?

Thế nhưng lúc này, điện thoại đã tắt rồi, tim tôi đập ‘thình thịch’, sợ anh biết chuyện ngày mai tôi tự mình mở họp báo.

Sợ anh trách tôi giấu anh chuyện của Vạn Đức Huy.

Cảm xúc của tôi cực kì phức tạp.

Nhưng, anh vẫn đang ở ngoài cửa.

Tôi vẫn là xuống tầng, mở cửa, Lý Hào Kiệt đứng ở đó, chỉ khoác một áo vest mỏng, tóc hơi rối, đôi mắt tràn đầy tơ máu, bọng mắt cũng đen sì.

Trên tay anh cần thức ăn đã gói sẵn.

Phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết xuống sân bay vội vàng chạy qua đây.

Nhìn anh như vậy, trong lòng tôi nhất thời tràn đầy có lỗi, cảm thấy bản thân không nên giấu anh.

Ít nhất, nên nói một tiếng với anh.

Nhưng chuyện đã đến bước này, đến dũng khí nói cho anh tôi cũng không có.

Lý Hào Kiệt vào nhà, đặt đồ ăn lên bàn, duỗi tay kéo tôi vào lòng, cằm tỳ lên gáy tôi, dùng giọng nói trầm ấm dịu dàng nói với tôi: “Em yêu, anh rất nhớ em, vì thế việc trong 7 ngày chỉ thu gọn trong 5 ngày, vì vó thể về sớm gặp em.”

Tôi cũng ôm lấy anh: “Anh… không cần vất vả như thế.”

“Nhưng anh nhớ em.” Anh nói, môi mỏng từng chút hôn lên cổ tôi, nhưng rất nhanh thu lại động tác, mang vài phần ẩn nhẫn: “Mặc dù anh hận không thể lập tức ‘ăn’ em, chỉ là vẫn nên ăn cơm trước đã.”

Anh nói xong, đứng thẳng dậy, xoay người vào bếp sắp thức ăn.

Khi mở thức ăn ra, tôi thấy trên hộp thức ăn từng làn khói xanh bay ra, đồ ăn vẫn còn nóng.

Đồ ăn thơm ngon rất nhanh được bày ra.

“Đến đây.”

Tôi nhìn Lý hào Kiệt đứng bên bàn ăn, trong lòng chua chát không nói nên lời.

Thật kì lạ, rõ ràng anh ở bên cạnh tôi, yên yên lành lành ở cạnh tôi, vì sao tôi lại cảm thấy như thế?

Tôi cười khổ trong lòng, cảm thấy gần đây bản thân trở nên khác người rồi.