Trước khi tôi phát ra đoạn ghi âm này cũng không nói gì.
Sau khi tôi mở ra ghi âm, trên gương mặt tất cả phóng viên đều lộ vẻ khó hiểu.
Tôi không ngạc nhiên với phản ứng của bọn họ mà bình tĩnh nói: “Chắc mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, không biết đây là gì? Vậy hãy để tôi nói cho mọi người biết, người thật sự giết mẹ tôi không phải là tôi mà là cha nuôi của tôi – Tống Cẩm Dương. Đây là chứng cứ chứng minh ông ta giết mẹ tôi!”
Các phóng viên phía dưới vừa nghe được đều kinh ngạc đến ngây người, tất cả bắt đầu xì xào bàn tán.
Sau đó, tôi tìm ra tin tức bệnh viện số hai năm đó xảy ra vụ thiết bị y tế không đạt tiêu chuẩn và kích động nói với các phóng viên: “Không ngờ cha nuôi tôi mua chuộc bác sĩ của bệnh viện số hai lúc đó cũng chính là Phó viện trưởng Vạn Đức Huy bây giờ để sử dụng những thiết bị y tế đã bị phát hiện là không đạt tiêu chuẩn để chữa trị cho bà nội tôi! Đây là chuyện tốt mà cha nuôi tôi đã làm!”
“Cô có chứng cứ không?”
Lúc này, cuối cùng có một người không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Anh ta vừa nói, những người khác cũng hỏi theo: “Đúng vậy, giá để tạo ghi âm giả rất rẻ. Chúng tôi làm phóng viên, cô cho rằng chúng tôi thậm chí không hiểu nổi điều này sao?”
“Lừa đảo! Cô nghĩ làm vậy thì chúng tôi sẽ tin cô sao? Còn báo cáo thương tích nữa? Đến Mã Dung còn có xét nghiệm thương tích cơ mà!”
Có người trong đám phóng viên bên dưới trực tiếp mắng lớn.
“Trật tự!” Lúc này, Diệp Lam mở miệng chủ trì. Sau khi cô ấy nói xong liền quay đầu hỏi tôi: “Cô Sa, cô chỉ muốn nói như vậy thôi sao?”
Thật ra thì vẫn còn.
Tôi vốn hi vọng Vạn Đức Huy đứng ra làm chứng.
Nhưng anh ta không tới thì tôi cũng không có cách nào!
Tôi chỉ có thể bất lực gật đầu và nói với Diệp Lam: “Đúng vậy.”
Mặc dù Diệp Lam có chút thông cảm với tôi nhưng vẫn quay đầu nói với các phóng viên: “Bây giờ tới lúc các phóng viên đưa ra câu hỏi.”
Khi những lời này vừa dứt, các phòng viên thật sự vui vẻ tới phát điên rồi!
Ngay lập tức có một người đặt câu hỏi: “Cô Sa Điệp, xin hỏi khi cô suy nghĩ giết cha mẹ nuôi của mình, cô có tâm trạng thế nào?”
“Tôi mới vừa nói…”
“Cô nói không có nghĩa là chúng tôi sẽ tin. Chứng cứ của cô căn bản không đủ để chứng minh cô không làm chuyện này.”
Bởi vì vụ án này còn chưa được xét xử trên tòa, hơn nữa tin tức cũng không thể công khai nên trong giây lát tôi cũng không biết phải nói gì.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Tất cả phóng viên đều bắt đầu điên cuồng đưa ra vấn đề hỏi tôi, tất cả đều là những chuyện trên mạng nhắc tới mà hoàn toàn bỏ qua những lời làm sáng tỏ của tôi vừa rồi.
Bắt đầu thì tôi còn giải thích.
Nhưng sau khi tôi giải thích hết lần này tới lần khác, bọn họ đều không nghe, chỉ biết tiếp tục hỏi, hơn nữa càng lúc càng xảo quyệt, càng lúc càng khó nghe.
Bọn họ không ngừng hỏi tôi đã suy nghĩ những gì trong hai lần hai người chị của mình chết…
Tôi thật sự bị dồn tới bên bờ của sự suy sụp rồi.
Tôi không ngừng thầm hỏi mình: Tôi nên làm gì?
Trong lúc tôi tuyệt vọng, thậm chí muốn chạy trốn thì cửa phòng họp báo đột nhiên mở ra!
Hai người đứng bên ngoài cửa.
Đó chính là Tô Ngọc Nhiên và cả Vạn Đức Huy.
Khi tôi nhìn thấy hai người đó, trong lòng tôi vốn hoàn toàn tăm tối đột nhiên cháy lên một tia lửa!
Đó là tia lửa của sự hy vọng!
Các phóng viên vốn đang hăng hái đặt câu hỏi đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người này.
Tôi nghe thấy bọn họ thì thầm hỏi nhau: “Ai vậy?”
Hai người đều không nói chuyện. Tô Ngọc Nhiên bước nhanh vào trong. Mà Vạn Đức Huy ở phía sau ông ấy lại rất không vui, đứng ở đó với gương mặt đầy khó xử, không muốn đi vào.
Lúc này, Tô Ngọc Nhiên xoay người liếc nhìn Vạn Đức Huy. Ông ta giật mình, lúc này mới bước nhanh về phía bục diễn thuyết.
Tô Ngọc Nhiên đứng yên chờ Vạn Đức Huy tới bên cạnh mình mới đi tiếp.
Tô Ngọc Nhiên đi đến phía trước và cầm lấy micro không dây ở bên cạnh, bật công tắc nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Ngọc Nhiên – luật sự đại diện trong vụ án mà mọi người đang quan tâm.”
Ông ấy giới thiệu xong liền lấy một cái USB từ trong túi áo ra và cắm vào laptop của tôi rồi nói: “Tiếp theo, tôi sẽ cho mọi người xem một ít chứng cứ có thể công khai trong vụ án này.”
Tô Ngọc Nhiên nói xong thì mở một tập tài liệu trong laptop.
Vào lúc này, người của Diệp Lam cũng giúp đỡ mở hình chiếu phía sau.
Tôi nhìn thấy trên hình chiếu có rất nhiều ảnh chụp và kết quả kiểm tra ADN vân vân được lấy từ phía cảnh sát.
Các phóng viên bên dưới im lặng nhìn, trong giây lát không ai hỏi câu nào.
Nhưng vẫn có một số người không bỏ ý định hỏi: “Sao chúng tôi có thể tin tưởng những chứng cứ này của ông là thật được?”
Tô Ngọc Nhiên vừa nghe có người hỏi vậy liền ngồi thẳng người và cười lạnh: “Những chứng cứ này đều là do phía cảnh sát cung cấp. Các người chất vấn như vậy là đang nghi ngờ cảnh sát làm giả chứng cứ sao?”
Một câu nói đã khiến cho các phóng viên đều không dám hỏi tiếp nữa.
Tô Ngọc Nhiên trình bày xong tất cả chứng cứ thì liếc mắt nhìn các phóng viên phía dưới một lượt: “Các người còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Các phóng viên quay sang nhìn nhau.
Tất cả đều không nói gì.
Lúc này, Tô Ngọc Nhiên nhìn về phía Vạn Đức Huy bên cạnh: “Phó viện trưởng Vạn, tới phiên ông rồi.”
Vạn Đức Huy đứng ở đó với vẻ mặt khó xử.
Tôi thấy Vạn Đức Huy mặc một một chiếc áo jacket màu xanh xám và quần thể thao, giầy thể thao rất giản dị.
Trông ông ta giống như người đang chạy bộ buổi sáng lại bị người cứng rắn kéo tới đây vậy.
Vừa nghe Tô Ngọc Nhiên gọi Vạn Đức Huy là “Phó viện trưởng Vạn”, các phóng viên bên dưới lập tức hiểu ra người này là ai!
Trong giây lát, tất cả camera đều hướng về phía anh ta!
Vạn Đức Huy cúi đầu và siết chặt hai nắm tay. Trong phòng họp này không hề nóng nhưng tôi lại thấy rõ trên trán Vạn Đức Huy lấm tấm mồ hôi.
“Phó viện trưởng Vạn?” Tô Ngọc Nhiên lại cao giọng gọi một lần nữa, đồng thời đưa micro mình vừa dùng qua cho ông ta.
Lúc này, Vạn Đức Huy cuối cùng cũng có hành động.
Ông ta giơ tay cầm micro, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới và hình như hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng nói: “Tôi là Vạn Đức Huy, tôi xác nhận tất cả là sự thật, những chuyện Sa Điệp vừa nói đều là sự thật.”
Nói xong, anh ta ném micro xuống và rời đi.
Nhưng chỉ với một câu như vậy…
Lại còn hơn vô số lời nói khác!
Vừa rồi, tất cả các thiết bị đều ghi lại những điều này.
Bởi vì Tô Ngọc Nhiên và Vạn Đức Huy xuất hiện đã khiến buổi họp báo này chuyển nguy thành an.
Tâm trạng của tôi cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, lại dùng một bài tình cảm đau khổ nói ra chuyện tôi vừa đến nhà họ Tống, những người khác đều đối xử lạnh lùng với mình, chỉ có Tống Tuyết thật sự xem tôi là cháu gái, chăm sóc tôi….
Khi nói tới đoạn xúc động, tôi đã không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, các phóng viên đều rời đi. Tôi thấy Tô Ngọc Nhiên cũng muốn đi liền đuổi theo ông ấy: “Luật sư Tô, hôm nay thật sự cám ơn ngài rất nhiều.”
“Tôi chỉ nói những gì mình biết thôi.”
Tô Ngọc Nhiên đứng ở đó, trên mặt không hề có cảm xúc dư thừa.
Nghĩ đến chuyện lúc trước, tôi lại không nhịn được hỏi: “Không phải trước đó ngài đã nói Lý Trọng Mạnh không cho ngài tới làm chứng cho tôi mà? Vì nguyên nhân gì mà ngài…”
“Cô không cần quan tâm tới chuyện này.” Ông ấy trực tiếp ngắt lời tôi và giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi mới nói tiếp: “Lát nữa tôi còn có hẹn, tôi đi trước đây.”
Nói xong, ông ấy xoay người đi về phía cửa chính mà không hề dừng lại.
Chờ sau khi tôi giao nốt số tiền còn lại cho Diệp Lam lại cầm điện thoại lướt qua các trang mạng xã hội một lúc.
Quả nhiên sau khi Tô Ngọc Nhiên và Vạn Đức Huy xuất hiện, các bình luận đều đã thay đổi.