“Tôi và thiên kim tiểu thư gia tộc Kanami đã đính hôn vài năm trước khi chúng tôi còn ở Mĩ. Thời gian đó, cô ấy đã ở bên cạnh tôi và giúp đỡ tôi rất nhiều. Bây giờ về nước tôi muốn lấy cô ấy danh chính ngôn thuận. Đây thực lòng là ý của tôi chứ không hề có sự ép buộc của hai bên gia đình. Hôn lễ sẽ được cử hành vào mùa xuân tới.”

Yui tắt vụt màn hình điện thoại, ném nó qua một bên. Cô ngồi co gối, run lên đầy buồn khổ. Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy? Tại sao đúng lúc cô muốn quay về bên anh anh lại thông báo kết hôn?

Không! Chắc chắn là có uẩn khúc! Shukasa yêu cô như vậy, từ lúc anh trở về chưa bao giờ lạnh nhạt với cô, vẫn luôn nồng nhiệt. Với cả, anh chắc chắn không ưa gì Sakurako, với cá tính của anh lại càng không đồng ý kết hôn.

“Chắc chắn là Hanagato Yuko đã bắt ép anh ấy. Đúng, là như vậy. Bà ta không muốn anh ấy lấy mình nên đã tác thành cho Shukasa và Kanami. Không được, mình phải đi tìm anh ấy.”

Những suy nghĩ trấn an bản thân liên tục hiện lên trong tiềm thức Yui. Nghĩ là làm, cô liền đứng dậy khỏi giường, thay đồ, trang điểm qua loa rồi rời nhà.

Đến trụ sở tập đoàn Hanagato, Yui được thông báo Shukasa đã không đi làm mấy ngày. Lại không dám nhắn tin gọi điện hỏi anh, một mình cô cứ vẩn vơ ở những nơi anh thường đến.

“Không ngờ cuối cùng… mình lại tới chỗ này…”

Yui chần chừ trước cổng tư gia Hanagato. Ngón tay cứ giơ lên nút chuông, rồi lại thôi. Cô không có can đảm bấm.

Tám năm rồi cô không tới chỗ này… Mà cũng chẳng có lý do gì để tới…

Ba năm đầu đơn phương đợi chờ Shukasa, nhưng gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh Yuko vẫn một mực phản đối cô, cô cũng chẳng ưa gì bà, chẳng muốn gặp mặt. Năm năm sau, càng chẳng có lý do để đến, cũng chẳng muốn đến, vì cô ghê tởm gia tộc Hanagato, hận đến từng tấc da thịt. Cô công khai đối đầu tập đoàn anh, từng bước nẫng tay trên các hợp đồng làm ăn. Nhà Hanagato cũng đối đầu cô, cha anh Junkasa sau bao vụ thua lỗ chắc cũng chẳng muốn thấy mặt cô một lần.

Trở thành kẻ thù của cả cha và mẹ anh, lúc anh trở về còn làm bao nhiêu chuyện với anh, lúc này cô tự hỏi cô đào đâu ra can đảm gõ cửa nhà Hanagato nữa.

– Tiểu thư, cô tìm ai? – Bảo an nhà Hanagato theo dõi camera thấy Yui đứng lưỡng lự trước cửa liền ra hỏi thăm.

– À… – Ban đầu thoáng lúng túng, nhưng cô vẫn vội hỏi. – Có ai ở nhà đó không?

– Không có ai cả. Cô không đặt lịch hẹn sao?

– À ừm, vậy thôi… Hôm khác tôi quay lại…

Yui ngập ngừng lắc đầu, rồi liền quay lưng.

Hôm nay, phải thất vọng rồi.

Đôi giày cao gót gõ trên mặt đường, Yui rút chìa khóa xe ra. Toan ấn nút mở, một chiếc ô tô màu đen sang trọng rẽ vào ngõ, giảm tốc độ, rồi đỗ ngay sau xe cô.

Hanagato Shukasa khoan thau bước xuống xe, đối mặt trực diện với cô.

Ánh mắt chạm nhau, bao nhiêu cảm xúc đan xen lẫn lộn, trào dâng.

Yui cứng đờ.

Dù cô đã chuẩn bị tâm lý tới tìm Shukasa, nhưng vẫn không thể có nổi can đảm. Lúc này, nhìn trực diện vào gương mặt rất thân thương ấy mà không khỏi cảm thấy hồi hộp. Trống tim đập mỗi lúc một nhanh, nghẹt thở.

– Cô làm gì ở đây? – Giọng nói Shukasa cất lên lãnh đạm.

– A… Tôi… Tôi có chút chuyện muốn tìm anh… – Yui ấp úng.

– Nếu như muốn bàn bạc về dự án chúng ta đang cạnh tranh thì cô khỏi tốn công vô ích. Dù yếu thế hơn nhưng chắc chắn số cổ phần đó sẽ không bao giờ chuyển nhượng cho cô.

Gương mặt Shukasa lạnh lẽo thờ ơ và chất đầy sự chán ghét. Phút chốc, Yui rùng mình.

– A… Không phải chuyện đó… – Yui cúi gằm mặt. – Anh có thể dành thời gian cho tôi một chút không? Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi…

– Xin lỗi, tôi đang bận.

Shukasa ngưng lại một lát, rồi dứt khoát trả lời, nhẫn tâm tới mức tim Yui như muốn nổ tung.

– Năm phút thôi cũng không được sao?

Bàn tay Yui vò chặt lấy gấu váy, run bần bật, mồ hôi túa ra như suối.

– Thời gian của tôi đáng giá lắm, nếu chủ tịch Satake có chuyện quan trọng thì có thể sắp xếp lịch hẹn với thư kí của tôi. Hơn nữa… – Shukasa bình thản đáp, rồi anh khẽ liếc vào trong ô tô. – Tôi không muốn vợ chưa cưới của tôi phải đợi.

Yui khẽ rùng mình, tim lệch một nhịp.

Từ ghế phụ lái, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng, Kanami Sakurako kiều diễm bước xuống, khoác lấy tay Shukasa.

– Nếu là bàn chuyện công việc, em không ngại đâu. – Sakurako âu yếm nhìn anh, cười mỉm.

– Chỉ sợ nhìn cô ta như vậy không phải chuyện công việc. – Shukasa cười đáp lại. – Chắc là để dằn mặt anh chuyện ân oán cá nhân giữa hai gia tộc thôi.

– Thật sự đó, anh không cần lo em đâu. – Sakurako cười híp lại cả mắt. – Em vào nhà chuẩn bị trước, ăn tối xong mình còn đi xem nhẫn cưới nữa.

– Ừ.

Nói rồi Sakurako đỏng đảnh bước qua chỗ Yui. Bước chân chậm lại dừng bên cạnh cô, từng từ một chậm rãi mà rõ ràng rơi xuống tai Yui.

– Bốn ngày trước, tự mình Shukasa đến tìm cha tôi, xin cho cưới ngay, dù ông đã phản đối vì hiện tại tình hình tập đoàn Hanagato còn đang xáo trộn, nhưng anh ấy vẫn một mực xin lấy tôi. Oga Yui, cô đã gả vào gia tộc Oga rồi, tôi và Shukasa cũng sắp kết hôn, tình cảm của hai người cũng qua tám năm rồi, thực lòng khuyên cô, buông đi. Ông trời không tác thành hai người, đừng cố chấp kẻo lại đau.

Nói xong, Sakurako một mình bước vào cổng nhà Hanagato, đường đường chính chính.

Yui cười lạnh, trong lòng đắng nghét.

– Được rồi, vợ chưa cưới của tôi đã cho phép, chủ tịch Satake đừng làm tốn thời gian nữa. Có gì thì nói.

Yui nuốt khan, ngẩng mặt nhìn Shukasa.

– Tôi hỏi, anh trả lời, thật lòng nhé.

Shukasa không đáp, chỉ lãnh đạm nhìn.

– Cha tôi, có phải do anh sai người hãm hại không?

– Không.

– Tôi nói tôi không tấn công cha anh, anh có tin không?

– Tôi tin.

Yui cúi gằm mặt một chút, rồi lại ngẩng lên, tiếp tục.

– Anh sắp kết hôn?

– Phải.

– Là hoàn toàn tự nguyện?

– Đúng.

Tim Yui đau một nhịp.

– Suốt tám năm ở Mỹ, anh có từng nhớ tới tôi? Anh có từng nhớ chúng ta đã hẹn thề ngày trở về sẽ sánh bước bên nhau?

-…

– Trả lời tôi.

– Tôi chưa một giây ngừng nhớ cô. Tôi vùi đầu vào công việc để tim bớt đau, để nhanh chóng hoàn thành trở về bên cô. Nhưng lúc trở về, cô lại kết hôn rồi.

Yui đắng nghét nuốt nước bọt vào trong, cười lạnh.

– Hóa ra anh chưa từng phản bội tôi. Vậy là tôi đã làm ngược lại lời thề rồi. – Trong lòng nghẹn ngào, có chút xúc động, nhưng cũng đầy đắng cay uất ức. – Hanagato Shukasa, lúc trở về, anh còn yêu tôi không?

Shukasa im lặng, có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng dứt khoát trả lời.

– Còn yêu. Kể cả lúc cô phản bội trước, tôi vẫn không thể ngừng yêu cô.

Trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc lạ lẫm, Yui vội vàng.

– Vậy…

– Nhưng giờ thì không yêu nữa rồi. – Anh lãnh đạm cắt ngang lời cô, bằng những câu từ tưởng chừng có thể đâm nát trái tim nhỏ bé. – Oga Yui, giờ cô mang họ Oga, là người đàn bà của người khác, làm sao tôi yêu được nữa?

Yui ngừng lại, thất vọng, đau đớn…

– Anh hận tôi?

– Không hận. – Shukasa lắc đầu nhẹ bẫng. – Cảm xúc đối với cô tôi không còn nữa.

Từng lời nói như những mũi dao khoét sâu vào trái tim, máu chảy bên trong, đau điên dại. Yui sững lại, chết trân.

– Nếu tôi nói… suốt tám năm qua, dù anh có hãm hại cha tôi, đẩy gia đình tôi xuống tận cùng của nỗi đau, tôi vẫn chưa một giây phút hết yêu anh, anh có tin không?

Shukasa im lặng. Gương mặt Yui đờ đẫn, nhưng vẫn chẳng thể nào che giấu được nỗi đau.

Yui vốn là người rất mau nước mắt, nếu là hoàn cảnh này của tám năm trước, cô đã chảy lệ, thì bây giờ, một chút hơi nước cũng không hề có.

Là cô không khóc, hay không thể khóc?

– Oga Yui, cô còn yêu tôi thì sao? Cô muốn gì? – Shukasa cười lạnh. – Cô lấy chồng rồi, sinh con cho người khác, mà vẫn tới tìm người cũ, nói yêu, là có ý gì?

Yui vò chặt gấu váy, cúi gằm mặt.

– Hôn nhân của tôi và Sewashu là…

– Tôi yêu Sakurako. – Cắt ngang câu nói của Yui, Shukasa lãnh đạm nói.

Con tim đã đau đến tê dại, giờ đây hoàn toàn đổ vỡ.

– Suốt tám năm ở Mỹ, là cô ấy bên cạnh, chăm sóc và giúp đỡ tôi. Chính cô ấy cũng đã giúp tôi quên đi vết thương lòng là cô. Oga Yui, tháng sau chúng tôi kết hôn, sẽ gửi giấy mời cho cô và chồng. Mong hai người chúc phúc cho chúng tôi. – Shukasa nói liên tục như không để Yui kịp nói thêm câu nào. – Vợ chưa cưới của tôi đang đợi, hẹn cô hôm khác.

Nói rồi, anh lạnh lùng bước vụt qua cô. Bóng hình to lớn ấy không dừng lại bên cạnh cô, vốn dĩ là như vậy.

Cánh cổng đóng lại, một mình cô, bơ vơ, lạnh lẽo.

Yui cười nhạt, đưa tay lên sờ mắt. Tại sao? Tại sao đã đến mức này rồi nước mắt vẫn không thể chảy?

Suốt tám năm qua, cô khóc nhiều tới mức nào rồi?

Không còn cảm giác gì nữa, đau đến mức không còn thấy đau nữa rồi.

Yui mở cửa xe ô tô, bước vào, đạp ga một cách vô thức. Đôi mắt vẫn chưa thể chớp lấy một lần.

Anh ấy… không còn yêu cô nữa, đứng trước mặt cô và nói yêu một người con gái khác.

Cô tìm đến quán rượu quen thuộc.

Chủ quán thấy cô thì không khỏi kinh ngạc. Mấy năm rồi cô không tới, vậy mà hôm nay lại đến, đã vậy còn là một mình.

Gọi mấy chai rượu nặng, một mình chui vào góc khuất của quán, lặng lẽ uống từng ly.

Cô say rồi…

Mặt đỏ ửng, đầu tóc hơi rối, cử chỉ không dứt khoát, cũng chẳng nói năng gì, chẳng khóc, cứ thế uống một hơi như nước lã.

Một người say không hề hé răng nói nửa lời.

Một đôi tình nhân bước vào, vừa thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên, nói nhỏ vào tai nhau.

– Kazuto, anh xem đằng kia có phải Satake Yui không? – Cô gái phát hiện ra đầu tiên, liền huých nhẹ khuỷu tay.

– Ơ… Đúng rồi, sao lại ngồi một mình? Oga Sewashi ở đâu không biết.

Shina Kazuto vội đi lại chỗ Yui, kéo theo bạn gái, ngồi xuống chỗ đối diện.

Anh và Eto Yuri khi lên đại học đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, rồi tiến tới yêu đương. Sự nghiệp Kazuto lên như diều gặp gió, tốt nghiệp được mời vào làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia, tương lai rộng mở, còn rất nhiều cơ hội thăng tiến. Yuri tốt nghiệp thì dấn thân vào nghiệp báo chí. Công việc ổn định rồi năm hai ba tuổi họ kết hôn.

Kazuto vẫn giữ liên lạc với Yui, lâu lâu thì cũng hẹn gặp mặt nhưng cho đến lúc kết hôn thì lại thôi. Yui cũng bận bịu với công việc nên hai người thỉnh thoảng nhắn tin vài câu bâng quơ rồi lại thôi.

– Ơ, Kazuto? – Yui ngẩng đầu nhìn anh bạn, ngạc nhiên lẩm bẩm, rồi nhìn sang Yuri đang ngồi cạnh. – Hai vợ chồng hẹn hò à? Vui nhỉ?

– Yui, sao cậu lại ở đây uống rượu một mình thế?

– Uống rượu một mình? Ừ đúng rồi, một mình thôi, còn ai nữa đâu… – Cô ngẩng mặt dậy, cười khẩy. – Hai người thanh mai trúc mã, đến giờ cưới được nhau. Tôi cũng gặp anh ấy từ nhỏ, cũng yêu nhau sâu đậm, tại sao lại không được tác thành?

– Yui, cậu uống nhiều rồi…

– Nhiều kệ tôi! Hai người đi ra đi.

Kazuto và Yuri nhìn nhau, lắc đầu thở dài. Chốc sau, Yuri đi ra chỗ khác, rút máy ra gọi điện.

– Toudo? Là tôi, Eto Yuri. Bạn cậu Satake đang ngồi uống rượu ở quán rượu Corner phố Ginza, chắc đang có tâm sự. Cậu đến lo được không? Ừ ừ, cậu thôi, thêm Okawa cũng được, nhưng tôi nghĩ không nên để chồng cô ấy biết.

– Oga, em Haruka đây. Đêm nay cho Yui ngủ lại nhà em nhé, ừ, cả Mika, bọn em tụ tập ăn chơi một đêm. Yui chơi thua phạt uống rượu say tí bỉ nên ngủ rồi. Cảm ơn anh.

Haruka cất máy điện thoại, rồi nhìn Mika thở dài. Hai người khó khăn lắm mới khiêng được Yui từ tận phố Ginza trở về, còn cô thì say mê mệt, ngủ lịm đi.

Sáng sớm hôm sau, Yui đã tỉnh rượu, nhưng căn hộ Haruka thuê lại chẳng có ai. Cô nàng đã đi làm từ sớm, chỉ để lại một tin nhắn dặn dò các thứ trong máy Yui.

Làm theo lời bạn, rồi Yui rời căn hộ. Cô phải về nhà tắm rửa thay đồ các thứ, chứ giờ trên người chỉ có mùi rượu và mồ hôi, rất khó chịu.

Về tới biệt thự Lavender cũng khá xa, thế mà đã mười giờ trưa rồi Sewashi vẫn chưa tới công ti.

Anh ngồi lãnh đạm trong phòng việc, thong thả đọc tài liệu trên laptop, thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Thấy Yui gõ cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, gật đầu một cái rồi lại cúi xuống làm việc.

– Sewashi… Sao giờ này anh không ở công ti?

– Anh ở nhà nhận bưu phẩm. – Sewashi đáp rồi mở ngăn kéo ra, đưa cho Yui một chiếc hộp. – Một bưu phẩm gửi từ Pháp, người gửi đề tên em.

Yui ngạc nhiên nhận lấy, vừa tò mò vừa nghi hoặc. Mở nắp hộp đựng ra thì không khỏi ngạc nhiên.

Trong đó là chiếc đồng hồ mà cô từng rất ưng khi ghé thăm cửa hàng ở Pháp, nhưng nó là chiếc đồng hồ được đặt riêng bởi một thương nhân tên Wiatt Lambert.

Tại sao lại được gửi tới chỗ anh? Kèm một dòng chữ đề bằng tiếng Pháp: Chúc mừng sinh nhật.

___o0o0o___

Hết chương 13.