“Không phải… Không phải chiếc đồng hồ này…”
Yui nheo chặt chân mày xem thật kĩ chiếc đồng hồ. Tuy là chiếc đồng hồ cô đặt na ná giống chiếc của Wiatt Lambert, nhưng đây thật sự là đồng hồ của hắn ta.
– Đây là đồng hồ em đặt riêng làm quà sinh nhật cho anh? – Sewashi nâng hộp đựng đồng hồ rất sang trọng, khẽ cười. – Đúng hãng anh thích, mẫu mã cũng rất đẹp. Cảm ơn em.
– Không phải. – Yui dứt khoát kêu lên. – Chiếc em đặt cho anh là cái khác. Không phải thứ đáng sợ này.
– Đáng sợ?
Yui mồ hôi hơi tứa ra, run nhẹ bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ở cửa hàng đồng hồ cùng với người đàn ông tên Wiatt Lambert.
– Đây là doanh nhân người Pháp mà Mai từng giới thiệu cho em đúng không? – Sewashi trầm ngâm. – Yui, trông em có vẻ sợ hắn.
– Sewashi, hắn muốn một thứ gì đó của anh. – Yui nắm chặt lấy tay anh. – Hắn ngỏ ý tặng anh chiếc đồng hồ và đổi lại muốn lấy đi một thứ gì đó. Em đã từ chối, nhưng không ngờ hắn lại tự ý gửi cho anh. Lời đồn về hắn trên thương trường có lạ gì. Hắn thực sự rất nguy hiểm. Em lo…
– Được rồi, Yui. Em lo gì chứ? Không lẽ em nghĩ hắn định lấy đi tập đoàn Oga hay sao? – Trái ngược với sự bồn chồn bối rối của cô, anh lại điềm đạm cười nhẹ.
– Có thể lắm chứ.
– Nhưng tập đoàn Oga đang rất vững. Chúng ta chỉ cần đừng dây vào hắn, ắt sẽ chẳng thể có chuyện gì.
– Nhưng mà…
– Được rồi, anh không thích nói về vấn đề này nữa.
Sewashi thản nhiên cắt ngang cô. Hiểu rõ tính Yui càng nói càng rối loạn, anh tuyệt nhiên không muốn làm cô thêm đau đầu.
Yui cúi gằm mặt, lặng im. Cô vẫn sợ chứ, vì Wiatt Lambert đâu đơn giản. Hắn nguy hiểm hơn bất cứ ai, thủ đoạn của hắn trên thương trường chẳng thể nào lường được.
– Vậy… em tới công ti…
Cô đứng dậy, mệt mỏi rời phòng. Thế nhưng vừa đi đến cửa, Sewashi đắn đo một lúc rồi gọi cô lại.
– Yui.
– Dạ? – Cô ngạc nhiên quay đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh liền vô thức mà trống tim đập dồn dập.
– Em… có bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn với anh không?
– Hả?
Tròng mắt Yui mở to, đôi môi cứng lại, nghẹt thở.
– Chúng ta đang kết hôn giả. Không giấy tờ, không động chạm thân thể. Em không đồng ý, có phải đang giữ ý định ly hôn anh đến đến với người khác không?
Giọng điệu Sewashi rất nghiêm túc, gương mặt sắc lạnh không có lấy một chút biểu cảm hời hợt. Phút chốc khiến Yui rùng mình.
Tại sao bỗng dưng anh lại nói chuyện này?
Thấy cô im lặng, Sewashi vẫn nhẹ nhàng nói.
– Em giữ mình cho ai? Từng này tuổi rồi, em vẫn nghĩ đến chuyện lấy một người khác sao? Hay là em định quay trở lại với Hanagato Shukasa?
Tim trong lồng ngực như rớt thịch một tiếng.
– Sewashi… – Cô lí nhí gọi tên anh. – Đúng là gia đình em nợ anh rất nhiều. Nhưng em lại đối xử với anh như thế…
– Bây giờ em định sao? Cha em đã tỉnh dậy, gia đình em coi như ổn định rồi. Em định tiếp tục lừa dối mọi người sao? Anh giúp gia đình em đến giờ cũng đủ, bây giờ em có thể giúp gia đình anh không?
– Gia đình anh? Giúp chuyện gì?
Sewashi im lặng khá lâu, rồi mãi sau mới điềm đạm nói.
– Cho cha mẹ anh một đứa cháu, cho tập đoàn anh một người thừa kế tương lai.
Yui cả kinh, gương mặt đanh lại.
Cô chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ đề nghị cô chuyện này. Lúc đưa ra giao ước, cha mẹ anh và cả thương giới luôn nghĩ hai người kết hôn thật, và Akako chính là con gái họ. Lâu lâu cha mẹ anh cũng hỏi cô về việc có cháu, nhưng cô luôn nói chưa có được. Hơn nữa muốn tập trung cho công việc, cha mẹ cô và Akako còn nhỏ. Hai người đôn hậu, hiểu rõ hoàn cảnh kém may mắn của cô nên chẳng bao giờ than phiền, nhưng gia tộc Oga là một gia tộc lâu đời, Sewashi lại là con một, đương cũng muốn có người nối dõi.
Yui im lặng, thật lâu sau mới nói.
– Sewashi, hay là mình ly hôn?
Anh im lặng, biểu cảm không có chút ngạc nhiên, lạnh như băng nghe cô nói.
– Anh còn trẻ, tiểu thư nhà giàu có theo anh rất nhiều. Bây giờ vẫn chưa muộn để có một thiếu phu nhân chính thức. Thời gian qua em mang nợ anh, món nợ này chẳng thể nào trả nổi. Nhưng em sẽ cố hết sức phát triển tập đoàn anh và giúp đỡ anh trên thương trường, được không?
Im lặng một lúc lâu… Bầu không khí lạnh lẽo trầm mặc bao trùm.
Yui run lẩy bẩy.
– Là tôi nói cần cô giúp trên thương trường sao?
Chính là nụ cười và giọng nói anh dùng cho đối thủ trên thương trường.
Yui rùng mình.
Sewashi đối với cô luôn dịu dàng, nhưng trên bàn đám phán lại lạnh lẽo và độc đoán, kẻ đối diện sẽ chẳng thể nào bình thản. Bây giờ, cô đang đối diện với điều mà những kẻ đó thường gặp.
Sewashi như ác quỷ Tula đến từ địa ngục, từng bước từng bước tới chỗ cô. Yui sớm đã hóa đá, chẳng tài nào cử động được.
Anh đẩy cô vào tường.
– Sewashi… – Yui lấy hết bình tĩnh nói với anh. – Anh đâu có yêu em đâu, đúng không?
Sewashi ngưng lại, giây lát sững sờ.
– Làm sao anh yêu em được. Anh hoàn hảo như vậy, xứng đáng với một người tốt hơn em. Em tồi tệ, không đáng đứng cạnh anh. – Gương mặt Yui đỏ bừng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào anh không chớp. – Anh cũng đâu có ý ép em đâu. Ngày chúng ta đính ước, anh cũng đã nói sẽ chẳng thèm đụng vào người em mà.
Sewashi khựng lại. Đúng là anh từng yêu cầu cô như thế và anh cũng chưa từng nói với cô một lời yêu.
Trí óc bỗng mơ hồ nhớ về ngày hai người thiết lập giao ước.
“Oga Sewashi, lần đầu tiên trong đời tôi van xin một người. Cầu xin anh, giúp tôi. Giúp tôi trả thù Hanagato Shukasa, tôi sẽ đáp ứng mọi thứ anh muốn.”
Yui nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe sưng phồng. Cô ngồi trên giường bệnh, mặc chiếc váy màu trắng, cả căn phòng là mộ tông trắng bao phủ. Mái tóc ngang vai bay nhè nhẹ, gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, nét đẹp của cô đượm buồn, là sự hận thù trong đau đớn.
Anh sớm đã nghe sự cố của gia tộc Satake, cũng biết Yui vì chuyện này mà suy dinh dưỡng, phải điều trị ở bệnh viện. Bỗng sáng nay, Mai lại mời anh vào bệnh viện gặp cô, không ngờ lại muốn kết hôn.
“Tôi biết anh không yêu tôi, hôn ước trong quá khứ của chúng ta cũng đã hủy bỏ. Nhưng giờ một mình tôi không đủ sức giữ lấy tâm huyết một đời của cha, cũng không đủ để báo thù. Làm ơn giúp tôi…”
Anh biết cô đã yếu đuối đến mức dẹp bỏ lòng tự tôn để van xin anh, không nỡ phũ lấy.
Và, dù là một khoảnh khắc, anh từng nghĩ anh yêu cô gái này.
Satake Mai đứng điềm đạm ở đằng sau, gương mặt cũng thất thần. “Chúng tôi biết chẳng có cớ gì để nhờ cậu giúp, vì cậu không hề yêu con bé. Nhưng thực lòng nếu cậu không chịu giúp, e là tập đoàn Satake còn chẳng giữ nổi chứ đừng nói đến việc báo thù.”
Anh lại chăm chăm nhìn vào Yui, chẳng tài nào thấy được sự tươi tắn trẻ trung ở cô. Ông trời ban cho cô mọi vẻ đẹp và trí tuệ, nhưng cũng lấy đi của cô cả một cuộc đời an yên.
“Được, tôi giúp cô.”
“Anh bằng lòng?” Yui sốt sắng, nhưng sâu trong đó vừa có sự hy vọng le lói nhưng cũng ẩn chứa sự khổ đau.
Anh biết cô không yêu anh, nhưng vì mối hận này nên mới van xin anh giúp cô.
“Nhưng tôi có điều kiện.”
“Anh cứ nói.”
“Satake Yui, tôi không hề yêu cô và sẽ không bao giờ yêu cô. Tôi bằng lòng mối hôn sự này vì quan hệ giao hảo giữa hai gia tộc ta từ trước. Chúng ta sẽ kết hôn giả. Không giấy tờ, tôi cũng sẽ không động chạm đến cô. Tôi giúp cô trên thương trường, nhưng cô cũng phải làm một người vợ bù nhìn. Tôi giao lưu với ai, yêu đương gặp gỡ cô không được cấm cản.”
Điều kiện của anh khiến Yui thêm chút rạng rỡ. “Vậy thì thật sự rất cảm ơn anh. Tôi sẽ không can dự vào đời tư của anh.”
Rồi sau đó, hai người kết hôn. Một hôn lễ hoành tráng, nhưng không hề có pháp luật chứng dám. Cha mẹ anh cũng không hay.
Lâu sau, cô một lần nữa đề nghị anh cho người em gái của cô Satake Akako được mang họ Oga, giả làm con gái hai người.
Cả xã hội thêm phần tin tưởng vào hôn nhân hạnh phúc giữa hai người thừa kế.
Nhưng, đúng như giao ước, cô không cản vào đời tư của anh thật, hay nói chính xác hơn, cô vốn không thèm cản. Hai người hai phòng, sống chung một nhà, cuộc hội thoại cũng chỉ có công việc.
Anh đề nghị cô như vậy là vì hiểu rõ cô không cam tâm tình nguyện với anh. Nhưng rồi dần dần, anh rơi vào bẫy tình của cô. Anh yêu sự thông minh sắc sảo, anh yêu sự lãnh đạm thản nhiên, anh dần yêu Satake Yui đến mức không thể quay đầu.
Nhưng cô, mãi mãi chẳng thể yêu anh.
Anh từng một lần đưa tình nhân về nhà của hai người, âu yếm ngay trước mặt cô. Nhưng ý ghen, một chút cô cũng không biểu lộ. Cô bình thản cúi đầu. “Xin lỗi vì làm phiền hai người, em không biết anh đưa cô gái của anh về.”
Sau đó cô đi về phòng làm việc. Anh liền đẩy tình nhân ra, đuổi đi, rồi như một gã mất trí tìm cô, quát tháo hỏi rằng tại sao cô không ghen.
Vẫn lãnh đạm như vậy, cô bình thản nói. “Anh không yêu em đúng không? Sao lại muốn em ghen? Chúng ta đã thỏa thuận em chỉ là vợ danh nghĩa của anh, chuyện anh với người khác em không được quan tâm mà.”
Anh đau đớn buông cô ra. Tại sao hồi trước anh lại đưa ra điều kiện như thế? Anh hoàn toàn có thể bắt ép cô cơ mà.
Chỉ là… anh yêu cô quá rồi.
Sau ngày đó, nữ nhân anh tuyệt nhiên không chạm vào.
Cũng chẳng đề cập đến chuyện tình cảm với cô nữa.
Anh yêu cô, anh bằng lòng yêu cô âm thầm lặng lẽ, được bên cô thôi cũng đủ rồi.
Bây giờ một lần nữa, cô lại hỏi anh rằng anh không yêu cô, đúng không.
Sewashi cười lạnh. Cảm giác như anh đang giữ một chú chim tuyệt đẹp nhưng không phải của mình, cảm giác như ngày chủ nhân nó xuất hiện, con chim muốn thoát khỏi lồng của anh bay về bên người nó muốn thuộc về. Phút chốc, anh càng giận điên bản thân mình, càng hận bản thân mình vô dụng không thể khiến nữ nhân này toàn tâm toàn ý bên mình.
– Tôi đương nhiên không yêu cô. – Sewashi cười lạnh.
– Vậy… ly hôn được không?
Lại nữa, cô lại nói ra hai tiếng đáng ghét đó nữa.
– Oga Yui, hôn nhân này là cô tìm đến, người kết thúc phải là tôi. – Sewashi đay nghiến. – Chừng nào tôi chán, tôi mới để cô đi. Là đàn bà của tôi thì phải ở bên cạnh tôi, nhớ cho kĩ.
Yui run lên, sâu trong ánh mắt có ý sợ hãi.
Sewashi thấy cô nhỏ bé như vậy lại yếu lòng. “Lại khiến em ghét anh thêm rồi…”
Yui ngồi khuỵu xuống, đau lòng.
– Sewashi, là em phụ anh.
Anh không muốn thấy cô buồn vì anh. Anh không giống Shukasa khiến cô khổ sở, trước nay anh phấn đấu như vậy đơn giản chỉ muốn mang lại cho cô một cuộc sống an yên.
Ôm nhẹ cô vào lòng, anh rúc mặt vào tóc cô, im lặng.
– Anh sẽ không buông em ra, chỉ có em buông anh. – Sewashi trầm mặc nói. – Bây giờ, nếu em muốn thoát khỏi anh, nói hai tiếng “ly hôn”, anh bằng lòng thả em đi.
Yui giật mình lùi lại, nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
– Cô bé, cơ hội duy nhất của em đó. Cho em mười giây, nói hai tiếng “ly hôn”, chúng ta ngay lập tức đoạn tuyệt. Sau này em có muốn, cũng không được nữa đâu. Mười… Chín…
Yui cứng đờ. Nhìn thẳng vào anh trong ngờ vực, phút chốc không thể mở nổi miệng.
– Tám… Bảy…
Gương mặt Sewashi anh tuấn cùng nụ cười nhẹ nhàng như muốn buông xuôi.
– Sáu… Năm…
Anh nhắm mắt, đau lòng đợi chờ cô bay khỏi anh. Giữa anh và cô bây giờ chỉ là một sợi tơ mang tên “Mười giây nói tiếng ly hôn”.
– Bốn… Ba…
Yui không tài nào nói được. Con người này quá tốt với cô, tốt tới mức cô chẳng thể nào phũ nổi.
Nhưng cô đâu xứng đáng với anh…
– Hai… Một… Không…
Sewashi như muốn nổ tung ôm chặt cô vào lòng.
– Giữ được em rồi, thiếu phu nhân Oga.
Yui đau lòng níu chặt lấy vạt áo, nghẹt thở. Tại sao cơ chứ? Tại sao cô không thể nói ra hai tiếng ly hôn vậy? Tại sao đối diện với một Sewashi như thế, cô chẳng thể vững vàng.
– Sewashi, tại sao? – Yui nghẹn ngào. – Anh không yêu em cơ mà, sao lại không muốn để em đi?
Sewashi không trả lời, chỉ đau đáu vùi mặt vào tóc cô thật sâu, hít lấy mùi hương của cô như muốn hòa quyện lấy.
“Vì anh yêu em, anh rất yêu em.”
___o0o0o___
Hết chương 14.