Vạt váy trắng thả dài trên sàn, những kim tuyến lấp lánh như vảy cá. Chiếc váy cưới dùng bươm bướm là chủ đạo, dưới đường may tinh tế khiến cho chiếc váy như hàng ngàn con bươm bướm đậu sắp vỗ cánh bay đi.

Tấm voan màu trắng rũ xuống, cố định trên mái tóc màu đen tuyền bằng chiếc trâm cài làm bằng pha lê, lung linh tới huyền ảo. Gương mặt vốn đã xinh đẹp còn được trang điểm kĩ lưỡng, những người trợ lí stylist cẩn thận đưa cô đến trước gương.

– Thật sự quá xinh đẹp rồi, bạn tôi ơi! – Haruka cảm thán trầm trồ kêu lên. – Đây là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy.

Yui trong lòng tuy lâng lâng hạnh phúc, nhưng cũng thật thà mà nói.

– Claire Laurent lúc mặc váy cưới còn xinh hơn tớ nhiều. Đúng tuổi gả chồng, tóc vàng mắt xanh như công chúa, váy cưới của quý tộc Pháp còn được thiết kế tỉ mỉ hơn thế này nhiều. – Chỉnh trang xong xuôi, hai người đỡ cô đi xuống dưới bục soi gương, ngồi lên chiếc sofa rộng, cô nhún vai.

– Bà cô già của tôi ơi, ba mốt tuổi mới mặc váy cưới, lại tự mặc cảm về tuổi tác của mình sao? – Haruka tươi cười chọc ghẹo. – Đừng lo, nhìn cậu vẫn trẻ lắm, giống con gái hai mươi lăm tuổi.

Yui bĩu môi cười, nhưng gương mặt của cô, bao nhiêu niềm vui đều viết rõ trên đó cả.

– Nước về rồi đây! – Chỉ vì một chữ “khát” của Yui mà Mika phải chạy xuống nhà bếp kiếm cho cô vài lon nước. – Soda táo cho Yui.

Một lon nước được chìa ra từ tay bạn, Yui cười tủm tỉm nhận lấy. Khẩu vị của cô thật quá dễ đoán.

– Dùng ống hút này, trôi hết son giờ. – Mika vội vã lấy một chiếc ống hút trong bao.

Yui bật lon nước, gas trong lon xì ra một tiếng nhẹ nhàng rồi đứt, cô nhận lấy cái ống hút từ tay bạn, cắm vào. Thế nhưng, đôi mày liễu thanh khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lon nước mãi không uống.

– Sao thế? – Mika đem nước chia cho Haruka và thợ trang điểm, thấy Yui có biểu hiện bất thường mà thắc mắc.

– Hình như chuyện này hơi quen. – Yui gãi nhẹ má nhớ lại. – Hồi trước lúc tớ đính hôn với Sewashi, cậu cũng đưa ống hút, bên trong ống hút có nhét thuốc ngủ dạng sủi. Nên không cần trực tiếp mở nắp lon nước ra vẫn có thể chuốc thuốc ngủ tớ…

Mika và Haruka ngây đơ ra, tròn xoe mắt nhìn bạn. Không ngờ đã mười lăm năm rồi mà Yui vẫn nhớ dai như thế.

Mika đi lại, đánh uỵch vào lưng cô, khiến Yui đau quá vô thức thốt lên một tiếng.

– Đồ ngốc này, hồi trước vì cậu đính hôn với Sewashi mà không thực tâm mong muốn, tớ đương nhiên phải ra tay can thiệp. – Mika cười lớn. – Bây giờ chú rể là Shukasa, có thể can thiệp được sao?

– Không phải trong bốn năm qua, cậu cứ mắng Shukasa mãi sao? – Yui ngậm lấy ống hút, uống một ngụm soda, làu bàu. – Giờ lại ủng hộ ghê thế?

Mika đỏ mặt, hắng giọng một cái rồi lờ đi.

Hôn lễ ngày hôm nay, tuy miệng nói là không xa hoa, nhưng so với người bình thường chắc chắn là quá tráng lệ.

Yui ngồi trong phòng make up suốt tám tiếng đồng hồ, bên ngoài trang hoàng ra sao cô cũng không biết. Chỉ khi cùng phù dâu bước ra làm lễ, mới ngây ngốc về sự chuẩn bị quá hoa lệ này. Vườn của tư gia Hanagato vốn rất rộng và rất đẹp, lại được trang trí cầu kì diễm lệ. Khách mời tuy chỉ nói là người thân quen, nhưng nhìn qua chắc cũng tận năm trăm người.

Ban đầu là cảm giác ngỡ ngàng, kế đó thì lại rất hạnh phúc. Yui bước từng bước về phía Shukasa, nhìn anh trong bộ lễ phục màu trắng mỉm cười dịu dàng với cô. Phần lễ diễn ra, quanh cô như ngưng đọng lại, cảm giác năm trăm cặp mắt ngưỡng mộ tán dương kia không tồn tại, một không gian như thực như ảo, chỉ có hai người.

– Anh giấu em tổ chức xa hoa thế này sao? – Yui tuy miệng trách cứ, nhưng gương mặt cứ phớt hồng lên. – Ban đầu bọn mình bàn hôn lễ chỉ dùng một nửa khuôn viên, khách khứa sơ sơ trăm người, em từ phòng make up bước ra đây như người tối cổ, thật may vẫn giữ vững điệu bộ chứ lỡ thốt lên điều gì đó lại quê chết em…

– Hôn lễ của Hanagato Shukasa mà có thể xoàng xĩnh được sao? – Shukasa cười xoa nhẹ lưng cô. – Anh không mời phóng viên để tránh thị phi rồi, ở đây toàn người quen của anh và em, của cả cha mẹ hai bên, mời ít người chắc chắn sẽ phật lòng nhiều người.

– Ừm, em suy nghĩ nông cạn rồi. – Yui e thẹn gật đầu.

Một lát sau, hai đứa quỷ con của cô chạy đến. Hitoshi oang oang:

– Cha! Mẹ! Hai người muốn thấy con rể của hai người không? Cậu ta kể ra cũng đẹp trai, nhưng chắc chắn không bằng con đâu!

– Anh đồ đáng ghét! Kirihito là con lai Á – Âu, rất đẹp trai, anh làm sao bằng Kirihito chứ? – Kazumi bĩu môi chọc quê anh trai mình, lát sau níu níu lấy tay Shukasa. – Cha, Kirihito sắp tới cùng cha mẹ chồng của con rồi, cha nhất định phải thăm dò họ cho con nhé?

Shukasa cười nhạt, rất muốn ôm cô cô công chúa của mình vào lòng, nội tâm sớm đã gào thét. “Được mỗi đứa con gái, mới bốn tuổi lại là tiểu sắc nữ! Mới ở cùng cha hơn mười ngày thôi mà đã đòi gả đi rồi…”

Yui vừa nhìn qua bộ dạng đáng thương của Shukasa là sớm đã hiểu ra suy nghĩ của anh, không nhịn được cười mà bật lên thành tiếng.

– Yui, mừng hạnh phúc.

Vừa dứt tiếng cười, một đôi vợ chồng bước lại gần, dắt theo một cậu con trai nhỏ. Claire Laurent trong bộ lễ phục màu hổ phách sang trọng, cất tiếng ôn tồn chúc mừng.

Yui liền đáp lại, nhìn sang Sewashi cũng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chúc mừng mình. Lòng cô liền nhẹ đi, cũng gật đầu đáp lại.

Chỉ riêng Shukasa, không hề bận tâm ai, cứ chăm chăm nhìn cậu nhóc đi cùng hai người. Oga Kirihito bằng tuổi con mình, chiều cao tầm tầm, nhan sắc chắc chắn không thua, vừa nhìn qua là biết ngay một tiểu tử thông minh.

Shukasa chăm chú soi xét cậu nhóc, rốt cuộc thằng nhóc này tốt chỗ nào mà khiến cho con gái mình u mê tới mức mới bốn tuổi đã đòi gả đi. Mái tóc hơi hoe khá xoăn, làn da trắng bóc, đôi mắt nâu và chiếc mũi cao, thật sự rất đẹp trai.

– Shukasa, anh sao thế? – Yui khẽ huých khuỷu tay anh.

– Chắc là đang xem người mà con gái mình muốn gả trông thế nào đây mà. – Sewashi không nhịn được cười mà lên tiếng.

Hanagato Hitoshi liền chạy lên, vỗ nhẹ vai Kirihito, hắng giọng:

– Xui cậu rồi, cha tôi là kiểu người cuồng con gái, cậu muốn cưới Kazumi nhà tôi, nhất định phải qua ải của cha tôi đã.

Kirihito gật gù ra vẻ hiểu chuyện lắm, liền chạy lên kéo tay Kazumi đang nấp sau váy Yui, dõng dạc.

– Nhạc phụ đại nhân, người cứ việc thử thách con đi, con tự tin con có thể yêu Kazumi nhiều hơn người.

Shukasa bị phen chấn động, toàn thân như hóa đá. Còn mấy người lớn có mặt ở đó đều cười phá lên.

– Claire này, rõ ràng tôi và cô đã mong là sau này con bọn mình có thể thân thiết. Kết cục thì chỉ có Hii-chan và Kirihito thành bạn bè chí cốt, còn đứa con gái nhỏ của tôi lại đòi gả về nhà cậu, e hèm, chuyện này đúng là nên cân nhắc… – Yui làm ra bộ nghiêm túc, nhưng khóe môi cứ giật giật lên cười, khiến cho gương mặt cô biến dạng rất hài hước.

– Không được mà! – Ngay lập tức, một cô bé khác chạy lên, nắm lấy tay Kirihito, chu môi. – Chị Yui, bốn năm trước rõ ràng đã đồng ý để em gả cho con trai chú Sewashi để được làm con dâu chú ấy, sao bây giờ lại tác thành cho Kazumi chứ?

Một bên là Akako cao gấp đôi Kirihito toan kéo cậu ta về phía mình, một bên là Kazumi giữ chặt cậu ta không buông, khiến cho tình cảnh rất buồn cười.

Hài hước hơn, cả hai đều là con cháu nhà Satake, Akako lại còn là dì của Kazumi nữa.

– Cháu thấy dì yêu chú Sewashi hơn là Kirihito đấy! – Kazumi nổi cáu. – Sao dì không tranh chú Sewashi với cô Claire đi lại đi tranh Kirihito với cháu?

– Này nhóc con, dì đã thỏa thuận với cô Claire trước cả khi nhóc con ra đời nhé! – Akako bĩu môi.

– Dì già thế rồi, Kirihito không nên làm phi công!

– Nhóc tì như ngươi thì hiểu gì về tình yêu chứ?

Kirihito ở giữa bị Akako và Kazumi kéo hai bên, hoa hết cả mắt.

– Được rồi, được rồi… – Claire cười khổ sở tách hai đứa ra, kéo con trai mình về. – Con của Sewashi có khác, đào hoa rõ giống bố…

Yui nghe vậy liền bật cười, nhìn sang Shukasa. Đúng như cô đoán, sắc mặt anh đã tối đi.

Shukasa với Sewashi trên thương trường được so sánh kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng xét về đào hoa, chắc chắn Sewashi thắng. Vẻ ngoài lãng tử cùng tính cách ôn tồn và điềm đạm, dịu dàng, so với tính lãnh đạm và cộc cằn của Shukasa thì chắc chắn Sewashi chiến thắng.

Hồi trước vợ mình suýt rơi vào tay Sewashi, bản thân anh thì bị Kanami Sakurako hủy hôn, còn Sewashi lại sớm rước được mĩ nhân Claire Laurent về. Bây giờ con gái mình, rồi em vợ mình đều chạy theo cha con họ Oga kia, Shukasa có thể coi như không có gì được sao?

Akako cũng đã lớn, rõ ràng biết Kirihito cũng có thích Kazumi, nhưng vốn không muốn làm kẻ thua cuộc, chỉ phụng phịu buông cậu ta ra, còn mình chạy lại chỗ Sewashi.

– Chú Sewashi, con thật sự muốn làm con gái chú mà…

– Akako ngoan, chú thương con mà… – Sewashi vốn rất thương Akako, nhìn cảnh này thì hận mình không thể ôm cô bé thật chặt vào lòng.

Thấy Akako đã buông Kirihito ra, Kazumi lon ton chạy lại, đứng cạnh cậu ta, còn nhìn cậu ta mỉm cười tủm tỉm nữa.

– Em gái ai không biết, đúng là đồ mê trai! – Hitoshi nhìn cảnh này liền bày ra bộ dạng ngán ngẩm.

– Ơ, Hikari kìa! – Kazumi tròn mắt chỉ ra xa, kêu lên.

Buồn cười thay, có tật giật mình, Hitoshi tự nhiên lúng túng như gà mắc tóc, mặt đỏ ửng lên, len lén quay ra sau nhìn.

Đương nhiên, chẳng có ai.

– Kazumi! – Hitoshi nổi cáu.

Shukasa đã biết tình hình từ trước. Manabu Hikari, con gái thứ hai của Akito và Mika, năm nay được ba tuổi, sớm đã hớp hồn con trai mình rồi. 

– Anh cũng thích Hikari đó thôi, sao nói em… – Kazumi bình thường đối với anh trai mình rất ghê gớm, nhưng có mặt Kirihito ở đây, lại bày ra vẻ mặt đáng thương, nấp sau lưng Kirihito, thủ thỉ. – Kirihito à, anh trai tôi bắt nạt tôi kìa…

Kirihito đương nhiên ra vẻ anh hùng cứu mĩ nhân.

– Hitoshi, chúng ta tuy là bạn tốt, nhưng cậu đừng có đối xử với cô dâu của tớ như thế.

– Cậu bị con cáo đó lừa rồi! – Hitoshi cáu, hét lên.

Người lớn chứng kiến mấy nhóc tì này, cười đến đau cả ruột.

– Ai là con cáo cơ? – Một giọng nói nhỏ nhẹ rơi vào tai Hitoshi.

Hanagato Hitoshi giật mình, quay phắt lại. Một cô bé nhỏ với vẻ mặt giống như một con búp bê, rất trong sáng, giương mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên.

Manabu Hikari hôm nay còn mặc một chiếc đầm màu đỏ, đôi môi thoa son dưỡng hơi bóng lên, đáng yêu hơn thường ngày.

– Không… Không có… – Hitoshi luống cuống, rồi quay sang Yui, phụng phịu. – Mẹ ơi, Kazumi dữ dằn quá đi. Hikari lại rất dễ thương, chẳng giống nhau tí nào.

Yui bật cười xoa đầu con trai mình, mà nghĩ kĩ lại, cũng đúng thật. Kazumi tuy nhỏ tuổi nhưng gương mặt nhìn rất thông minh và sắc bén, còn Hikari lại giống như một búp bê thủy tinh dễ vỡ, rất ngây thơ.

– Hika-chan, công chúa của cha thả thính thế này thì cha sớm phải làm thông gia với vợ chồng kia thôi. – Akito bước đến, buông ra một lời bông đùa rồi bế bổng Hikari vào lòng mình. – Con gái mình được nhiều bạn nam thích lắm.

Nghe câu này Yui lại nhớ đến chuyện cách đây vài tháng, Hitoshi gây lộn với bạn nam cùng lớp vì bạn nhỏ kia cũng “thích” cô bé Hikari này.

– Aka-chan! – Manabu Kaori bây giờ cũng lớn, gặp lại Akako liền sung sướng chạy lại chỗ bạn. – Lâu ngày không gặp, tớ nhớ cậu chết mất!

Akako cũng mừng rỡ nắm tay bạn mình. Hai đứa lui ra sau nói chuyện huyên thuyên rất vui vẻ.

Mika cũng bước đến, đứng cạnh Akito:

– Mọi người có vẻ bận nói chuyện con cháu mình mà quên mất hôm nay nhân vật chính là đôi vợ chồng này cơ.

Yui bây giờ mới giật mình nhớ ra, mình đang mặc váy cưới.

– Thế thì nâng ly chúc mừng nào. – Haruka cùng Kuro vui vẻ đi lại, nói to.

Kuro dắt theo đứa con trai nhỏ Otaka Hoshi mới lên năm của mình, nhanh chóng cầm mấy ly rượu vang trên bàn, chuyền cho mọi người.

Mỗi người một ly, những tiếng cụng leng keng vang lên, rất êm tai.

– Chúc hạnh phúc, Shukasa, Yui!

___o0o0o___

Hết Ngoại truyện 2.