“Ban ngày ngồi tù, buổi tối hầu hạ Vương gia?” Lan Vận quả thực là khóc không ra nước mắt, “Thúy Nhi, tình huống này diễn ra bao lâu rồi?”

“Hồi Vương phi, được nửa tháng rồi.”

Thúy Nhi là nha hoàn bên người Lan Vận lựa chọn sau khi lên làm Vương phi, thông minh nhanh nhẹn hơn Thu Nguyệt. Nàng ta cảm thấy Thu Nguyệt không đủ thân cận với mình.

“Nửa tháng?”

“Vâng.”

“Hằng đêm sao?” Lan Vận nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hồi Vương phi, hằng đêm.”

“Cùng ta đi đến đại lao.”

“Vâng.”

Lan Vận mang theo Thúy Nhi đi về hướng đại lao.

Thu Nguyệt cứ cách hai hoặc ba ngày đều chạy tới đại lao, nàng tất nhiên biết Phòng Quân La vẫn được Vương gia sủng ái, điều này khiến cho lương tâm nàng cảm thấy an tâm một hơn một chút. Hiện giờ Lan Vận đã biết chuyện này, nàng biết nàng ta khẳng định sẽ không ngồi yên, vì thế yên lặng theo sau các nàng đi vào đại lao, tránh ở một góc.

“Tiểu thư, là Vận di nương, nàng ta tới gây rắc rối.” Cẩm Tú đẩy nhẹ ván gỗ làm giường nghỉ ngơi, nói với Phòng Quân La.

“Lan Vận?” Phòng Quân La đứng lên. Nàng biết chuyện mình hằng đêm thị tẩm sớm muộn gì cũng bị nàng ta biết, mà nàng cũng hy vọng nàng ta biết. Nàng ta đến nói chuyện với nàng, có lẽ nàng ta sẽ đồng ý thả nàng ra khỏi vương phủ.

Tề Nhĩ Luân chỉ cởi bỏ huyệt đạo cho nàng vào buổi tối, trước khi quay lại đại lao lại phong bế huyệt đạo của nàng, nàng căn bản không thể chạy trốn.

Nàng phát hiện mình đã có thai, nàng không muốn để Tề Nhĩ Luân biết chuyện nàng mang thai; Hắn đã hưu nàng, sao có thể muốn hài tử của nàng. Nhưng nếu càng kéo dài thời gian, bụng nàng sẽ càng lớn, hắn sớm muộn gì nhất định cũng biết, vì vậy nàng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Nhìn thấy Vương phi còn không quỳ xuống!” Thúy Nhi cao giọng hét.

Phòng Quân La và Cẩm Tú yên lặng nhìn các nàng, xem Thúy Nhi là chó điên gọi bậy.

“Các ngươi thật sự là quá vô lễ, còn không mau mau quỳ xuống!” Thúy Nhi chó cậy thế chủ, thấy không ai chú ý tới mình, tức giận hét lên lần nữa.

Thấy các nàng vẫn không có phản ứng, Thúy Nhi đang muốn phát tác bốn phía một trận, Lan Vận đã ngăn nàng ta lại.

“Thúy Nhi, có lẽ nàng còn tưởng rằng mình chính là Vương phi, ta sẽ để nàng biết được, ai mới là Vương phi chân chính. Đi gọi người tới mở cửa ra”

“Vâng.” Thúy Nhi liếc mắt ngó các nàng một cái mới đi ra ngoài.

“Lan Vận, ai là Vương phi không quan trọng, ta hy vọng ngươi có thể thả chúng ta ra khỏi vương phủ. Ta có thể vĩnh viễn nhường cho ngươi vị trí Vương phi.” Phòng Quân La nói.

“Ngươi sẵn sàng ra khỏi vương phủ? Ban ngày ngồi tù, buổi tối hầu hạ Vương gia, điều này đâu giống ngồi trong đại lao? Chỉ sợ xưa nay chỉ có một mình ngươi như vậy.”

“Ngươi để ta ra khỏi vương phủ, như thế sẽ không cần lo lắng ta bá chiếm Vương gia.”

“Ta sẽ để ngươi ra khỏi vương phủ, nhưng là nâng đi ra ngoài, không phải đi ra ngoài.”

“Ngươi muốn dùng tư hình?”

“Ta thân là vương phi Thái Nguyên quận, giáo huấn tội phụ không biết liêm sỉ, sao có thể dùng tư hình?”

“Vận di nương, ngươi đừng xằng bậy, tiểu thư nhà ta……” Cẩm Tú muốn nói lại thôi.

“Cẩm Tú.” Phòng Quân La ra hiệu ánh mắt với nàng ấy, nàng biết Cẩm Tú đang định nói gì. Chuyện nàng mang thai, tuyệt đối không thể để Lan Vận biết được, nàng ta sẽ lấy oán trả thù.

Lúc này thị vệ đi đến. “Xin hỏi Vương phi có gì phân phó?”

“Mở cửa ra.”

“Vâng.” Hắn mở cửa phòng giam.

“Kéo nàng ra đây cho ta, xích trên bục tra tấn.” Lan Vận chỉ vào Phòng Quân La.

“Vâng.” Thị vệ lập tức đi vào phòng giam, muốn kéo Phòng Quân La ra ngoài.

Cẩm Tú bảo vệ ở trước mặt Phòng Quân La, “Không thể!”

Thị vệ dùng một tay đẩy Cẩm Tú về phía góc tường, kéo Phòng Quân La ra ngoài.

Phòng Quân La bị phong bế huyệt đạo vốn là mảnh mai vô lực, hơn nữa còn mang thai nên rất yếu, nàng chỉ có thể bị kéo đi, bị treo trên bục tra tấn.

Cẩm Tú bò lên, vọt về phía thị vệ, nắm lấy tay cầm xích sắt của hắn. “Nếu ngươi khiến tiểu thư nhà ta bị thương, Vương gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Thị vệ vừa nghe thấy vậy, run sợ buông xích sắt xuống, lo sợ những gì Cẩm Tú nói chính là sự thật.

“Thị vệ, ngươi nghe ta hay là nghe nàng? Mau ra tay, nếu không kẻ đầu tiên ta sẽ không bỏ qua là ngươi!” Lan Vận tức giận hét.

Thị vệ do dự một chút, ra sức đẩy Cẩm Tú.

Cẩm Tú lảo đảo về phía sau vài bước, va phải vách tường ngất đi.

“Cẩm Tú!” Phòng Quân La yếu ớt kêu lên. Nàng không thể tránh thoát thị vệ, hai tay đã bị hắn cùm ở trên bục tra tấn.

“Lan Vận, ngươi muốn như thế nào?” Tư vị mặc người xâu xé khiến người khủng hoảng, Phòng Quân La lần đầu tiên cảm thấy tay chân mềm nhũn.

“Ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút.” Lan Vận đe dọa nói.

“Ngươi không thể dùng tư hình với ta. Ta không hại ngươi sẩy thai, càng không muốn bá chiếm Vương gia.” Phòng Quân La nhìn thấy lòng đố kỵ trong mắt Lan Vận.

“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi rời khỏi vương phủ, ngươi sẽ không thể bá chiếm Vương gia!”

“Ngươi thả ta ra, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

“Ta sẽ thả ngươi, sau đó để người nâng ngươi ra ngoài.” Lan Vận lạnh lùng nói.

“Ngươi……” Nàng không còn sức nữa, khẳng định không thoát khỏi kiếp nạn này.

Lan Vận đi đến chỗ đựng dụng cụ tra tấn, chọn lấy một cây roi. Sau đó đi tới trước mặt nàng thử quất vài cái, tiếng roi quất vun vút khiến da đầu người tê dại, cả người run rẩy.

……..

Thu Nguyệt một đường chạy như điên đến sảnh ngoài, bất luận thế nào nàng cũng phải tìm Vương gia tới cứu Vương phi.

“Ngải tổng quản, ta muốn gặp Vương gia.” Nàng thở hổn hển nói.

“Vương gia hiện tại đang bận, ngài ấy đang tiếp kiến Tiết độ sứ và quan viên địa phương.”

“Ngải tổng quản, ta nhất định phải gặp Vương gia, Vương phi đang gặp nguy hiểm.” Thu Nguyệt vội vàng nói.

“Vương phi có gì nguy hiểm?” Ngải Lập một bộ không liên quan tới mình, hỏi. Đối với chuyện Lan Vận sau khi trở thành Vương phi kiêu ngạo ương ngạnh, hắn sớm đã nhìn không thuận mắt.

“Vương phi có khả năng sẽ bị Vương phi tra tấn.”

Ngải Lập lúc đầu nghe không hiểu, nhưng sau khi động não thì rất nhanh đã ngầm hiểu ra. “Chờ ở đây.” Nếu chuyện liên quan tới tiền Vương phi, vậy thì hắn không thể không cẩn thận.

Ngải Lập bước vào sảnh ngoài, trực tiếp đi đến bên cạnh Tề Nhĩ Luân. “Vương gia, xin hãy ra ngoài nói chuyện một chút.”

“Thỉnh các vị đợi bổn vương một lát.” Tề Nhĩ Luân đứng dậy nói với mọi người, sau đó đi ra sảnh ngoài.

Thu Nguyệt vừa nhìn thấy Tề Nhĩ Luân đi ra sảnh ngoài, lập tức chạy lên đón, hai đầu gối quỳ xuống. “Vương gia, thỉnh ngài di giá đại lao, Vương phi có khả năng sẽ bị Vương phi dùng hình.”

Tề Nhĩ Luân vừa nghe liền hiểu Thu Nguyệt đang nói điều gì. “Ngải Lập, lập tức mang theo mệnh lệnh của ta tới đại lao, nói với Vương phi, không có mệnh lệnh của bổn vương, không cho phép bất kỳ ai động vào tiền Vương phi một cây lông tơ.” Hắn tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Vương gia, nô tỳ cả gan, thỉnh vương gia tự mình đi một chuyến, Ngải tổng có khả năng không ngăn cản được Vương phi.” Khí thế kia của Lan Vận giống như lũ bất ngờ quét tới.

“Ngải Lập mang theo mệnh lệnh của ta, nàng dám không tuân?”

“Vương gia, ngài có điều không biết, Vương phi……” Nàng ta chỉ vì vị trí Vương phi, ngay cả hài tử của mình đều có thể giết chết, nàng ta còn có cái gì không dám.

“Thu Nguyệt, nói rõ ràng đi.”

Thu Nguyệt lúc đầu hơi giật mình một chút, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, không sợ chết nói: “Vương gia, Vương phi không hại Vận di nương sẩy thai.”

Đôi mắt sáng của Tề Nhĩ Luân hơi nhíu lại, nháy mắt chuyển thành thâm thúy u ám. “Tiếp tục nói.”